tháng 6 11, 2010

THÁNG SÁU BÂNG KHUÂNG


gởi chú Tư Đào, cô Út Linh

Ngày mai lại vào căng lều khơi lửa qua đêm ở William Heise County Park. Tên nghe dài mà đi một quãng đường không dài lắm. Nơi này, ba năm trước, gia đình cũng đã tới dịp Trại Hè thông lệ hàng năm. Bạt ngàn thân cây đen nám khô cằn sau trận cháy rừng dữ dội tháng năm . Phải cần có một thời gian chưa hạn định để hàn gắn lại màu xanh rừng núi.
Riêng khu cắm Trại vẫn còn giữ dạng rừng nguyên sinh. Mượt mà màu xanh cây rậm dày bóng mát. Đàn sóc chuyền cành lăng xăng, dạn dĩ tìm tới cạnh lều nghiêng ngó thăm dò rồi lại lủi nhanh…như sóc, khi chợt nghe có tiếng động. Đàn gà tây thơ thẩn dạo quanh dưới những lùm bụi quanh khu đóng trại. Những cô chú gà tây con mũm mỉm no tròn ríu rít chạy theo chân mẹ. Râm ran tiếng chim hót, chuyền cành xào xạc.
Khung cảnh thiên nhiên và đêm đốt lửa, ngày vui chơi thoải mái đã giữ lại nhiều năm cho lần đầu tiên tìm tới.
Nay trở về, cũng chốn xưa đây, đã có nhiều thay đổi.
Chốn xưa không còn như xưa !
Cây rừng vẫn chưa phục hồi sức sống, chỉ màu xanh lùm bụi.
Những con sóc dạn dĩ ngày nào không thấy !. Chắc đã già nua hết rồi không còn hứng thú cuộc vui chơi !.
Đàn gà tây cũng không hề !. Chắc cô chú lớn khôn rồi bỏ chốn xưa mà háo hức tìm qua chốn mới.
Tôi đến đây tìm vui khuây lảng mà hóa ra tìm thấy hết nỗi bâng khuâng !.
Cả mấy gia đình đông vui tìm tới bên nhau, nguyên vẹn, như ngày nào đầu tiên tìm tới nơi đây. Con, cháu quây quần ăn uống nói cười vui vẻ thoải mái, có gì đâu !
Hóa ra là có.
Có nỗi bâng khuâng che giấu trong mỗi tiếng cười.
Có nỗi bâng khuâng khi tôi nhìn chú Tư Đào, nhìn cô Út Linh.
Mấy mươi năm tôi chưa từng quen ở xa hai đứa. Nay tập lần, cho quen, khi hai đứa rồi sẽ ở xa tôi.

Không có nhận xét nào: