tháng 6 11, 2010


Mà trật ngó tới mình tuổi đời cũng hung, đắng cay tân khổ đã cùng ! Nay sót lại chút tình quê trên vùng Đất Mới, con cháu vầy đoàn sớm hôm kêu ới nhau là có, có ngay, để nương cậy nhau. Kiểu tình Làng nghỉa Xóm đó mà !
Năm nay thì, thật lòng, cũng thấy bâng khuâng không chỉ riêng tôi mà lây lòng đến cả các con. Mẻ sườn nướng tôi trọn tình thương gởi, ướp nướng thơm ngon mà cũng quên tấm tắc!.
Chắc là đang bâng khuâng thương cảm Ba Mẹ tình cảnh neo đơn khi chú Đào cô Út rồi sẽ dời xa!.
Không phải rời xa ngôi nhà xum họp bao năm mà rời xa vòng tay, dễ cũng đã mấy mươi năm, Ba Mẹ đã từng ấp ủ không rời!.
Chú với Cô lớn rồi, như con chim đã đủ lông đủ cánh, buộc phải rời tổ ấm để tìm một chốn riêng tư.
Đêm đốt lửa cời than lùi khoai nướng bắp giữa núi rừng ba năm rồi về gặp lại, tôi thiệt lòng bâng khuâng!.
Thoáng nỗi buồn đè, in tuồng như ngợp thở, niềm vui.
Ánh lửa chập chờn tôi nhìn Cô, Chú.
Chú Tư Đào, ngày nào bé tí, đôi mắt to, đen rạng rỡ. Tay chân liếng thoắng múa may không yên, miệng lúc nào cũng mĩm cười…
Cô Út, ngày nào bé tí, sún răng mà ăn hàng dữ !. Hồi đó, ngoài các tên bé Út Sún,cô Năm Nhè, còn có thêm tên công chúa Anqua Bala. Là ăn-quá-ba-la… đó!.
Chú Tư Đào cô Út Linh còn nhớ không?...

Hiên Trăng chiều 05/06/2010

Không có nhận xét nào: