tháng 12 27, 2008


Thôi, không phải lang mang. Trở lại ánh đèn Las Vegas.
Chắc chắn là Ôn không phải lên Las Vegas để làm Thơ. Ôn lên chỉ với một niềm đam mê là đóng tiền điện. Đã nói rồi, cả năm cày như trâu, có dịp lên Las Vegas thì chỉ có một thú vui là đóng tiền điện ! Văn, Thơ đâu có ở chốn này !
Văn, Thơ là một cảnh đời, một cõi riêng. Người viết, nạo vét cả ni tấc lòng. Người đọc thì tùy hoàn cảnh và điều kiện ắt có và đủ trong cuộc sống nặng nề thực tế mà phù vân tri thức ?. Có người tìm đọc chỉ cốt để khuây lảng thời giờ. Đọc cho vui thôi, rồi quên lửng.Có người đọc để cảm nhận và biết ơn tác giả những bài Thơ, bài Văn đã nói giùm những tâm trạng muốn nói mà không nói được.
Tưởng là lên Las Vegas thì hồn thơ bỏ lại ở nhà để chuẩn bị cho cái hồn-xiêu-phách-tán vì ( cố, lỡ ) đóng tiền điện quá nhiều.
Với riêng Ôn, tưởng là vậy mà không phải vậy !
Những ngày ở Las Vegas, nhìn lại những hình ảnh xưa, qua những con đường xưa gió lạnh vi vu thổi bạt những chiếc lá vàng khô đông, lẫn lộn cả những tờ quảng cáo đủ màu sắc chỉ dẫn những nơi chốn đến vui chơi. Ôn chạnh nhớ những ngày đầu tiên gia đình mình theo Ôn Sáu, lên đây. Cũng chốn này, cũng ở con đường này, cũng ở khung cảnh này, có Ôn Sáu nói cười vui vẻ, chỉ dẫn những nơi chốn đến trong tầm nhìn xa lạ của Ôn, Mệ và ( Cậu, Cô, Dì) các cháu. Bốn năm sau, có dịp trở lại chốn xưa thì Ôn Sáu đã không được đi cùng. Ôn Sáu đã đi xa!.
Thiệt tình là Ôn lên đây đâu có phải để làm thơ nhưng nhìn cảnh, nhớ người, cho nên Ôn có viết bài Thơ đưa vô kỷ niệm :

THƠ
VIẾT TRONG LÒNG SA MẠC

tôi lên đây đâu phải để làm thơ
bỗng nhớ anh, thơ ùa về không kịp…

tưởng nhớ anh Phạm Lạc
từ một lần đi chung Las Vegas 12/1966

***

gió hoang mạc thổi bạt ngàn cỏ cháy
vàng, nâu như những đầu tóc giả
ngày nắng hanh khô đêm đằm sương trắng bạc
ngàn năm, như thế, đã ngàn năm…

người đổ dồn lên Las Vegas
háo hức xem đồng tiền biết đi
đồng tiền biết nói lời chia ly
để người ngẩn ngơ không kịp đưa tay vẫy !

tôi lên Las Vegas để tìm thăm
nơi chốn một lần đi qua vội vã
để tưởng nhớ tới anh ( thiệt là buồn rã !)
mới đây thôi ! Thời gian tròn bốn năm !

để thấy đời người sao mà quá ngắn
phù du – như những đồng tiền biết đi
biết nói lời chia ly
những cuộc chia ly, bao giờ, cũng tràn đau khổ !

cũng như lần đầu tiên tôi còn nhớ rõ
anh chỉ tôi xem những đồng tiền
rơi
từ máy kéo
những đường rơi thiệt vô cùng khôn khéo
cuối cùng,

rơi vào nơi khoản tiêu pha ngoài dự tính !

thật là đồ xu nịnh
những-đồng-tiền-ở-Las Vegas
cũng thật là bi đát
những-giấc-ngủ-ngồi-nằm
ở sofa phòng đợi !

nhưng điều tôi muốn nói
về một lần đi còn có anh
và về một lần đi không-bao-giờ-còn-có-anh
chỉ có nỗi buồn
rủ rê thêm nỗi nhớ !...

Đêm 24/12/2000

(trích CHỈ CÒN THƠ Ở LẠI, thơ,2002)

Từ chuyến đi đầu tiên và khi trở về, Ôn nghiệm ra và thấu lẽ của câu chữ “đóng tiền điện”.
Chỉ là câu nói vui nhưng rõ nét những hoạt cảnh vui, buồn khi ghé lên thăm Las Vegas. Không chỉ thuần túy là chuyến du hành cho biết đó biết đây mà còn níu thêm những phiền lụy không thể tránh khi đặt chân vào chốn đỏ, đen.
Sẽ là vị Thánh khi giữa hằng hà sa những máy kéo vừa có nghĩa là vui chơi vừa có nghĩa là thử thời vận đỏ đen, mà chỉ đứng nhìn ngắm cho vui, không hề ngồi xuống. ( Vậy thì lên Las Vegas làm chi ! )
Sẽ là Người khi dừng lại, ngồi xuống, trước là vui chơi sau là thử thời vận đỏ đen . Nếu vận đỏ, lòng ham muốn giục giã kéo thêm cho vận đỏ hơn son. Nếu vận đen, vẫn cố ngồi lì may ra vận đen hóa thành vận đỏ ! Cuối cùng, không là Thánh, chỉ là Người.
Chỉ là người, rất người, háo hức, hoan hỉ và thoải mái để (xin) được bỏ mất tiêu đồng tiền vô máy kéo. Sau này, nghĩ không ra đồng tiền bỏ vô duyên trong khoảng thời gian du hí phải nên gọi như thế nào cho đỡ ấm ức mà còn có vẻ hào phóng tiêu pha ( ngoài dự tính). Đã tính toán chi li các khoản tiền chi tiêu cần thiết khi đến Las Vegas, còn có ( thêm ) khoản tiền không hề nghĩ là mình sẽ đóng phải góp ( tự nguyện ) một cách hào hứng bất ngờ tới nỗi quên cả thời gian, quên cả những nhọc nhằn cuộc sống trâu cày. Thôi thì cứ gọi là đóng tiền điện cho đồng tiền ra đi có thêm chút ý nghĩa. Nghe cũng hay ! Cũng là cái cớ để không phải dằn vặt ngậm ngùi tiếc rẻ.
Thiệt đúng là khoản tiền tiêu pha ngoài dự tính.
Nói với nhau là lên đóng tiền điện là cách nói vui. Nguyên gốc của nó là lời cảnh báo mang tính bi hài thực tế. Thực tế, ở đâu thì chưa biết, nhưng ở Las Vegas thì quá phũ phàng !
Mà, nghĩ cho cùng, đã lên Las Vegas mà không ít nhiều đóng góp tiền điện thì lên đó làm chi !
Tính tới thời điểm khi Ôn viết bài này dành cho các cháu, sau này, đọc cho vui thì gia đình mình đã có đóng-tiền-điện cho Las Vegas, tổng cộng 3 lần.
Ba lần lên Las Vegas để đóng tiền điện thì hẳn rồi, nhưng chỉ hẳn rồi một phần nhỏ thôi, phần lớn là đóng góp thêm cho những kỷ niệm giữ lâu dài theo năm, tháng còn lại ở quê người.
Lần đầu tiên Ôn lên với Mệ và bốn người con.
Lần thứ hai Ôn lên với Mệ và bốn người con (cọng thêm) một dâu, một rể (tương lai).
Lần thứ ba Ôn lên với Mệ và bốn người con, có thêm một dâu, một rể với hai cháu nội, hai cháu ngoại (cọng thêm) một dâu, một rể ( tương lai).
So với lần đầu tiên tới lần thứ ba lên Las Vegas để đóng góp kỷ niệm thì Ôn là người may mắn với chiếc máy-kéo-cuộc-đời. Bỏ một lời hai mà hứa hẹn còn lời thêm nữa.
Còn so với lần đầu tiên tới lần thứ ba lên Las Vegas để đóng tiền điện thì Ôn cứ thiệt lòng mà nói là không được may mắn với chiếc máy-kéo-tiền ở Las Vegas.
Các cháu đừng hỏi Ôn đã bỏ bao nhiêu vì Ôn không ( dám ) nhớ. Mà nhớ làm chi khi đồng tiền ngó vậy mà biết đi. Luân lưu khi qua túi người này khi lại vào túi người khác. Lên tới Las Vegas nó đi còn mạnh hơn nữa ! Hai chữ tiền bạc thiệt đúng nghĩa với nơi chốn này. Vừa có nghỉa là tiền đánh bạc. Cũng có nghỉa là bạc bẻo, bởi nó ra đi rất đỗi lạnh lùng, không thèm thương xót.
Nói chung, lên Las Vegas là lên mà tìm cho bằng được cái thú-đau-thương !
Nhưng bài viết này, các cháu ơi, Ôn đang nói tới kỷ niệm mà !
Biết chắc thế nào các cháu cũng hỏi Ôn là kỷ niệm chi mà có ở chỗ đen bạc tình đời ! Ở chỗ ni thì kỷ vật cũng mất nữa, có chi mà kỷ niệm ! Chỉ có cái thú-đau-thương như Ôn nói thôi ! Yeah !!!
Cảm ơn các cháu đã có những câu hỏi rất là câu hỏi. Ôn cũng dọn sẵn những câu trả lời rất riêng tư để trang trải những ngày lên tìm thú-đau-thương mà giữ hoài làm kỷ niệm.
Từ ngày qua Vùng Đất Hứa là Ôn đi cày như điên. Ở vùng đất, Hứa gì?, thì chưa biết nhưng nếu không cày như trâu thì thiệt tình không thấy có gì là hứa hẹn hết. Cho nên phải làm việc như trâu cày để trả nợ áo cơm và phương tiện sống theo đà văn minh hiện đại hại điện.
Con trâu bởi vì cày bừa suốt ngày bận rộn tới nỗi bữa ăn cũng vội vả lấy no vì không có thời gian, tối thì nằm chơi rảnh rỗi ( không TV, không karaoke, không phòng trà ca nhạc) nên nhai lại thức ăn qua thời khắc và cho khỏi đau bao tử.
Ôn cày bừa suốt ngày trong thời buổi văn minh và trên vùng đất hứa (chắc là hứa, ở khoản này) nên có được thời giờ rộng rãi một tiếng (có khi nửa tiếng, là vừa đủ) để nhai cơm. Tối về không phải nhai lại như trâu nên chỉ ngủ-chưởi-đời sao tới giờ này mà cứ còn vất vả bằng tiếng ngáy bạo tàn bạo chúa! Cũng đúng thôi ! Khi ngủ thì làm sao, mà cách gì nói ! Tiếng ngáy thay bằng tiếng nói, cũng là cách “nói” lên những mệt mỏi nhọc nhằn trả nợ cơm áo gạo tiền. Ngáy tới nỗi nhiều khi Mệ cũng phải chạy làng ra sofa phòng khách!!!
Nói như vậy không có nghỉa là Ôn “độc cô cầu chăn nệm” mà thiệt ra thì vẫn cứ còn “ loan phượng hòa minh” chớ!. Chỉ thỉnh thoảng thôi, mà thỉnh thoảng thôi nghen, Mệ phải chạy làng rả đám vì Ôn mê mải ngáy triền miên, ngáy như một đời chưa từng được ngáy, ngáy bạo phát, ngáy bạo tàn…
Ngáy tới nỗi Ôn tức cảnh… lầm thơ :
Đi đâu cho thiếp cùng đi
Đói no thiếp chịu ( mà ) ngáy thì thiếp xin !!!!

Là diễn đạt cho vui thôi ! Ý chính là Ôn muốn nói, suốt năm suốt tháng mải đi làm, ít khi và nhiều khi quên cả thú vui giải trí.

Không có nhận xét nào: