tháng 12 21, 2007


O với Dượng ăn ở với nhau không cưới hỏi rườm rà, âm thầm và lặng đắng trong miệng tiếng thị phi. Nhưng tôi biết chắc một điều là hai người rất hạnh phúc. Sau đó, O bị từ bỏ ra khỏi lề thói và khuôn phép của gia đình buộc lòng phải bôn ba ly xứ, chẳng biết đi về hướng nào! Tôi còn trụ lại ở cái làng hẻo lánh xa cách Cố Ðô này một khoảng thời gian ngắn rồi cũng theo gia đình tha hương.
Ba tôi vô nhậm chức ở cái vùng đất rẻo cao xa lạ và khác biệt quá! Thì ra, hầu hết họ hàng nhà tôi đều vào đây lập nghiệp, khai phá đất đai tạo dựng cuộc sống mới. Ðó là theo chân Ôn Chú tôi.
Ôn Chú tôi là em thứ hai của Ôn Nội tôi, chịu không nổi cảnh nghèo nàn của làng quê đất cũ nên mới dấn thân đi tìm vùng đất mới. Bây giờ cơ ngơi Ôn rộng lớn, của cải dư thừa. Bà con làng cũ nghe tin Ôn hoạnh phát cũng bỏ làng quê xưa vào tụ hội rất đông. Ai Ôn cũng giúp đỡ và chỉ dẫn tận tình trong cung cách làm ăn ở vùng đất mới. Ôn trở thành Cả, của họ làng tôi. Chuyện nhỏ, chuyện to cũng phải tìm tới Ôn giải quyết. Vợ chồng cãi cọ nhau cũng tìm tới Ôn phân giải. Con cái hư cũng đưa tới Ôn, nhờ Ôn răn dạy. Ôn có nói "Không" hay nói "Có" thì cứ ngậm đắng mà vui, cho Ôn vui. Bởi vì Ôn là vai vế lớn nhất ở đây, lại giàu tiền lắm của. Quan trọng hơn hết là chỗ dựa lớn lao cho những người nghèo trong họ. Nha ø Ôn ngày nào cũng có người tới lui khóc cười, thôi thì đủ chuyện. Hồi đó, đứa mô mà bị đưa tới gặp Ôn là són trong quần. Người lớn như mấy O, mấy Dì, mấy Bác, mấy Chú mà cũng mặt mày lơ láo thất thần, huống nữa tụi nhỏ tôi. Nề nếp bao đời không rủ bỏ được. Có trên dưới, có trước sau. Nghiễm nhiên, Ôn trở thành Trưởng Tộc, coi sóc việc Họ hàng năm, trong vùng đất mới này. Con cháu quây tụ đông đảo, trở nên một họ lớn.
Ôn có ba người con. Chú Sánh lấy vợ miền Nam, đâu miệt Bình Dương thì phải. Thím cứ nhõng nhẽo suốt ngày, chắc là tại vì thấy mình đẹp. Chú chiều chuộng nưng niu mà ốm cả người. Ðược cái là tính tình Thím vui vẻ, hay nói chuyện. Tiếng nói như chim líu lo, hay tuyệt. Có điều không có ai nghe cho ra! Chú Tơ là trai mới lớn, coi bộ con cưng. Suốt ngày cứ ham chơi đá dế, ăn nói chẳng nể nang ai. Bụng thì cứ thẳng đuột ai nói sao tin vậy, bị tụi tôi dụ khị hoài. Rồi đến O Túy. O ni mới thiệt là thon thả dịu dàng,đẹp quá đỗi.Ôn Mụ tôi có đẹp chi cho lắm rứa mà sinh O ra sao mà sắc nước hương trời. Ðúng là có câu "Cha Mẹ hiền sinh con thảo, Cha Mẹ cú đẻ con Tiên". O suốt ngày ở nhà, không thấy đi đâu. Mệ tôi cưng O mờ cả mắt...
Cũng nhờ Ôn mà tôi gặp được thằng bạn em cô cậu. Thì ra O Dượng cũng vô đây lập nghiệp. Sau hai năm vất vả, cần cù gia đình bắt đầu ổn định thì Dượng mất. Tội cho O tôi quá! Cũng tiếc thương cho Dượng quá chừng. Ðúng là tài hoa bạc mệnh, hồng nhan đa truân. Ba tôi lúc mới biết tin, Ông buồn rũ rượi. Trái đất quả thật có tròn nhưng so lệch huyền vi tạo hóa, cái này giải không ra. Ðêm đó, Ông ngồi trầm ngâm uống rượu một mình rồi gục trên bàn tới sáng. Lần đầu tiên tôi thấy Ba tôi buồn như rứa.
Chuyện rồi cũng phôi pha theo thời gian.Cuộc sống vẫn cứ đùn lên những gò đống cam go mới,nên chi cũng nguôi khuây phần nào. O tôi ở vậy nuôi con,đứa con một, cũng là đứa con chất ngất kỷ niệm của đời O. Lần đầu tiên tôi gặp thằng em cô cậu của tôi ở gốc Vả sau nhà Ôn. Thấy hắn đang nhai Vả với muối tiêu ngon quá, tôi mon men tới làm quen. Hắn ngó tôi thiệt lâu rồi bất thần hất nắm muối tiêu vô mặt tôi. Nửa trái Vả hắn đang ăn, hắn lấy hết sức mình liệng tôi nhưng không trúng. Tôi nghe một tiếng "choãng" lớn phía sau, rồi tiếng
Mệ Tất la chói lói :
- Mụ-cô-tam-đợi, đứa mô liệng bễ hết chén đọi tau rồi !
Trước khi dợm cẳng chạy, hắn nói với tôi :
- Cho mi lảnh đủ. Thêm một thằng nịnh hót nữa. Mi vô mà mét Ôn đi..
Rồi hắn lủi mất. Lần đó, tình ngay lý gian, tôi bị Ôn bắt phạt quỳ gối nửa ngày, về nhà bị Ba tôi đét ba roi quắn đít. Lúc đó tôi không biết hắn là con nhà ai nhưng biết chắc là hắn cũng có anh em bà con gì đó, với tôi. Thiệt tình tôi không giận, không buồn gì hắn.
Lần thứ hai khi tôi đem bánh Xèo nhà làm tới cho O, tôi. lại gặp hắn. Hắn đang ngồi chồm hỗm trên cành ổi lớn trước nhà. Hai ống quần đùi rộng thùng , tôi liếc thấy trái-ớt-hiểm của hắn nằm ỉu xìu mà phát tội Thấy tôi, hắn nhe răng cười :
- Ăn ổi không? Lần ni không có muối tiêu nghe. Hì...hì...
Tự nhiên tôi phát giận. Tôi giả làm mặt lạnh lùng, đi ngang qua còn nói với :
- Không có muối tiêu thì có muối ớt. Trái-ớt-hiểm đó, giã với muối bộ không được răng? Xì, cái đồ dơ dáng...
Khi tới thềm nhà, đưa tay định mở cửa, tôi nghe tiếng hắn la bải hoãi :
- Ê, ê thằng tê. Mi nói xỏ tau.
Rồi tôi nghe một cái "Huỵch". Quay lại, thấy hắn nằm chỏng quèo, hai cẳng chân gầy nhom đưa lên trời. Cả hai ống quần rộng trật xuống, trái-ớt-hiểm, lại chỏng đầu lên, ngó mà tội nghiệp. Vừa lúc đó, tôi nghe tiếng O chói lói sau vườn :
- Trời ơi là Trời, cái thằng ni, mi lại phá chi đây...
Hắn vội vàng lồm cồm đứng dậy, chạy mất tiêu.
Bẵng đi một thời gian lâu, tôi lại gặp hắn. Lần ni chính tay O dắt hắn tới cho nên tôi biết đích thị hắn là thằng em cô cậu của tôi. Hèn chi phảng phất hình ảnh Dượng trong đó. Cha, thấy cu cậu ăn mặc chỉnh tề. Cũng cái quần đùi kinh niên, nhưng ống được bóp nhỏ lại, lòi cả đường chỉ vụng. Bữa ni thấy hắn hiền lạ. Hắn đứng vòng tay khúm núm bên cạnh O, chờ Ba tôi ra gặp, không biết có chuyện chi đây ! Với thằng ni thì chuyện chi mà nó từ. Ôn mà hắn còn giỡn mặt huống chi Cậu.
Khi tôi bưng nước ra mời O, O nói :
- Ðể đó cho O, con..
Rồi O quay qua phía hắn, nạt khẽ :
- Răng mi không chào anh Cu đi..
Sẵn hắn đang vòng tay, hắn gật đầu lí nhí. Nhưng tôi làm sao mà không nghe tiếng hắn đang cười khùng khục trong miệng, dù rất cố nén. Ðôi mắt hắn liếc tôi rất lẹ, ranh mảnh :
- Dạ, em chào anh Cu.
Cái tiếng cuối hắn kéo dài ra, cố ý rõ ràng. Tôi ậm ự trong miệng, hơi ngượng vì O làm chi mà trịnh trọng quá.Vừa lúc đó, nghe tiếng Ba tôi tằng hắng, tôi vội chào O rồi bước ra nhà sau.
Té ra là O qua gởi gấm hắn cho...tôi !

Không có nhận xét nào: