tháng 4 20, 2014

GÓC QUÁN NGÀY XƯA...













ta lên rừng đốn cây
cây nhớn rồi cây bé
quơ quào thêm ít sậy
về dựng quán cà phê

quán nghèo mà nghệ sĩ
có thoảng nhạc thính phòng
thời buổi bất tri kỷ
nhạc lời là không xong !

ta người khách đầu tiên
cái nồi trên cái cốc
nhỏ từng giọt thánh hiền
nâu đen thời ô trọc

rồi tiếp theo khách tới
lo bận bịu mời chào
cái nồi lại tiếp ngồi
trên cái cốc kiếm cháo

ta là thằng bán sĩ
nhăn răng cười nhe răng
ta là thằng cơ bỉ
cho qua ngày đoạn tháng

xin mời khách xin mời
ngồi khéo không trượt té
ghế bàn e cũng mỏi
theo thế thời thời thế

quán cà phê liêu xiêu
nhạc vàng không có lời
cà phê đường có thiếu
cũng đành đắng vậy thôi

một ngày qua một ngày
ta đếm từng đồng lẻ
cũng rồi qua rồi vậy
nuôi thân buổi đổi đời

cà phê mà thiếu thuốc
như đời đã đổi thay
mù-cha-đời trở ngược
còn vui thú gì đây

vậy là bán cà phê
kèm thêm mùi khói thuốc
dù chỉ khói thuốc rê
cũng dỗ thời xuôi ngược

em vừa đi dạy học
vừa mở quán cà phê
ta tù về rụng tóc
học nghề cuốn thuốc rê

em ơi tình yêu ơi
cà phê chen thuốc lá
giọt đen buồn giọt rơi
khói bay sầu khôn ngạ

thương một đời mô phạm
chạm thuốc lá cà phê
cứu đời nhau hoạn nạn
em cam chịu trăm bề

bây giờ ngửi khói thuốc
em quầy quậy phủi bay
ta một đời xuôi ngược
còn thương lại tháng ngày.....

Hiên Trăng 20/04/2014

Không có nhận xét nào: