tháng 1 09, 2014

MỘT ĐỜI THƠ GỢI NHỚ


 














mười-lăm-tuổi tập tành làm Thơ
Ba tôi thở dài con thằn lằn chắt lưỡi
gió Đông giạt về mau tàn tro lò sưởi
trời quê tôi lạnh thắt ruột nhói lòng


anh chị em như bầy cá lòng tong
cứ níu nhau giành nhau ngồi lửa nỏ
bầy cá lòng tong tham mồi nên vắn số
anh chị em mình ham lấn lại gần nhau


hồi đó mần chi có cuộc bể dâu
cứ tha hồ giành ấm mà thương nhau
ai biết mai này có lắm thương đau
người ở người đi tàn than tro nguội


Ba tôi bây chừ hạc ngàn dong duỗi
anh tôi bây chừ người ở người đi
mấy em tôi chừ đường xa vạn lý
chị tôi bây chừ lẩn lộn nhớ quên


tôi làm Thơ nhắc lại chuyện không nên
hèn chi con thằn lằn cứ hoài chắc lưỡi
hèn chi Ba tôi cứ thở dài rười rượi
có thằng làm Thơ là nỗi nhớ cứ còn


nỗi nhớ cứ còn khiến nỗi đau nhú ngọn
tới lúc mô cho tĩnh lặng hồi xưa
hồi mình khổ nghèo cơm mắm-muối-dưa
đêm lạnh tranh nhau ngồi quanh bếp lửa


khơi tro nguội thổi vần than chi nữa
chuyện lâu rồi thôi bỏ quá ngày xưa
cứ để phôi phai cho rát nắng dầm mưa
nhắc lại làm chi lòng thêm đau nhói


nghiệt một nỗi chưa khi mô nói tới
sao trong Thơ cứ ray rức nhắc hoài 
mới tuổi mười lăm tôi biết làm Thơ
tới tận giờ không ngớt thở trong Thơ


con biết rồi Ba ơi Thơ là nặng nợ
Ba thở dài chi con thở Thơ chi
cơm-áo-gạo-tiền cứ suốt đời không nghỉ
vay mượn Thơ cho thơm lại tình đời


mai mốt nữa Đời cho thêm tuổi mới
thở không ra Thơ chỉ ra nhiều khánh tận
là tới lúc quắt quay tìm không thấy
dẫu một chút gì kỷ niệm để rồi đi


giờ nói thiệt lòng đâu có mong chi
chỉ tiếp dòng tặng quảng đời thơ dại
mai ngắn mốt dài cũng rồi xa ngái
người sẽ ra đi chỉ còn Thơ ở lại….


Hiên Trăng 07/01/2014

Không có nhận xét nào: