tháng 10 30, 2011

CHÂN DUNG THÁNG MƯỜI


BẰNG HỮU
buổi chiều. Một góc hiên quen
mà quanh đây vẫn lãng quên tháng, ngày
bạn bè lạc cuối chân mây
đứa đi, đứa ở, đứa quay-mặt-đời
mặc cho vật đổi sao dời
cứ thiên thu lặng giữa lời biệt ly !
ta, từ buổi đó, ra đi
buồn ơi ! Nhớ cảnh chia ly. Quá buồn
một mình níu giữ hoàng hôm
hiên đời ta có nỗi buồn nào hơn !

chén chia nhau buổi đói cơm
nay chia ai nỗi buồn đời ly hương !...


CHIỀU NHƯ LÒNG MÙ SƯƠNG
đem chia không hết những chiều
lang thang qua phố quá nhiều người dưng
lòng như sỏi đá không ngừng
cô đơn đứng giữa muôn trùng cô đơn...

NHẬT THU
chớm thu gió nhẹ, đường về
có dăm chiếc lá não nề rụng rơi
có tôi đứng giữa đất trời
ngó quanh ngó quẩn thấy đời buồn theo...

MÙA BAY LÁ VÀNG
ta thường gọi mùa Thu là Mùa Bay Lá Vàng...
chớm Thu rồi, tiễn Bạn về qua ngõ trúc lòng bâng khuâng
về lại Phòng Văn viết lời Thơ gởi Bạn...


khi tiễn bạn về qua ngỏ Trúc
gió nghiêng lá rụng – lá hanh vàng
chỉ mới hanh thôi! Chưa vàng úa
cũng đủ nhìn nhau thoáng ngỡ ngàng

bạn cười khỏa lấp điều suy nghĩ
ta cười gắng gượng khoảnh thời gian
vạt nắng sân sau còn giữ níu
dáng mây mùa nắng rượt cuối ngày

bao năm đi mỏn đời phiêu giạt
ấm lạnh từng cơn giữa bốn mùa
bạn cười nhăn nét thời kiêu bạt
cái bắt tay buồn nhíu thịt da !

buồn rớt nghiêng trên từng sợi bạc
tóc râu xưa lạc dấu thanh xuân
qua ngỏ thời gian nhìn ngoái lại
vườn ta lá Trúc đã xôn xao !

đã chuyển mùa theo cơn gió lạ
chiều rơi bàng bạc dáng sương mù
bạn lên xe níu lòng cô quạnh
đường xa chẳng có ta theo cùng !

chỉ có trở trời cơn gió lạnh
mùa Thu chia lại tuổi đời nhau
đừng gọi là Thu , buồn dỗi lắm
thoáng nhìn nhau tóc đã bạc nhầu !

mai nữa có về ngang ngỏ Trúc
ngồi hiên sau nhìn lá vàng rơi
bạn ơi ! Níu lấy tình ly xứ
để sớm hôm ấm lạnh trong Đời

ta tiễn bạn về qua ngõ Trúc
chiều nay đâu biết có chiều mai
nắm tay gạn lọc đời trong, đục
bạn đi rồi ta còn có ai !!!


CHÂN DUNG NGƯỜI TÌNH

ngó giùm coi, em yêu dấu, anh đây
mấy mươi năm đi theo tình sống, chết
mái tóc ngày xưa xanh mượt, bồng bềnh
mà giờ đây xẹp lép
nằm lơ mơ tiêu muối mặn cay đời !

đôi mắt ngày xưa tình tứ quá trời
(nhất là lúc thấy em từ điểm hẹn)
mà giờ đây quá bết
tình tứ gì đâu em
cứ bỏ thời gian đi tìm cặp kính !
nụ cười ngày xưa trăng hoa phải biết !
cười mím chi, cười nho nhỏ, cười to
mà giờ đây chỉ dám nhếch môi
(ra kiểu đời khinh bạc)
thi thoảng cười to cứ lo ngay ngáy
sợ bay tuốt hàm răng
ốt dột !

bấy nhiêu thôi đã thấy đời tuột dốc
kể ra thêm e tuồn tuột tới cỡ nào !
qua ngõ tình phải đeo kính lão
để thấy rõ người yêu dấu trăm năm

có phải tại anh đâu chỉ tại thời gian
cứ đẩy xô anh chúi nhào phía trước
níu gượng cách gì cho được
thôi cứ đành để mặc thời gian
miễn có em giữa dòng đời hữu hạn
nhìn ngắm nhau cho hết quãng đường đời...

Không có nhận xét nào: