tháng 12 01, 2010

NỖI NHỚ LẶNG THẦM



đạm bạc cơm rau chiều rét lạnh
em với tôi ngồi ghé gần nhau
bàn rộng ghế nhiều mà cô quạnh
có ai ngồi ấm chiều nay đâu !

hai đứa con đi học xa nhà
hai đứa ở gần mà không ghé
buổi cơm chiều rồi cũng đi qua
nỗi quạnh hiu còn vương đáy chén !

em ngó tôi cười nụ rưng rưng
tôi cũng nụ cười vương đáy chén
giữ thầm lặng nói lời e ngượng
nỗi nhớ trong lòng khó nổi quên !

chiều rét ngọt hơn chiều hôm trước
nhớ quặn lòng hơn chiều hôm qua
nỗi nhớ cứ quẩn quanh xuôi ngược
quạnh hiu thêm trải thảm trong nhà

ngày tháng rồi quen như nỗi nhớ
quạnh hiu rồi cũng sẽ dần qua
nói nghe vậy mà lòng không nổi
mỗi chiều về cứ nhớ xót xa…

Hiên Trăng
chiều 01/12/2010

Không có nhận xét nào: