tháng 5 31, 2010

CHUYỆN XÓM LÀNG QUÊ


Chuyện Xóm Làng khi ở gần gụi sớm hôm thì thấy bình thường như cơm ngày ba bữa nhưng khi xa thì thấy in như là ba bữa cũng chưa đủ no.
No cái bụng khác với no cái lòng.
Đói lòng ăn nửa trái sim
Uống lưng bát nước đi tìm người yêu
( ca dao)
Nếu hiểu đói lòng là đói bụng mà ăn chỉ nửa trái sim thì còn lâu mới no.
Khát hạn mà chỉ cầm chừng lưng bát nước thì còn lâu mới đã khát.
Tìm người yêu kiểu cách như vầy không khéo khi gặp được, chưa kịp tay nắm chưa kịp miệng cười, đã cơ hồ vì còn đói vì còn khát mà không chừng, xỉu. Với nửa trái sim với lưng bát nước thì lấy sức tình đâu mà trải chặng đường tìm kiếm người yêu !
Chỉ là kiểu cách ví von cho dòn thơm chuyện tình yêu trai gái để nửa trái sim còn lại và lưng bát nước còn lại phải ngỡ ngàng.
Hay là là nửa trái sim và lưng bát nước không đành ăn không đành uống, mà chỉ để dành cho người yêu ! Người thiệt tình yêu…
Chuyện này thì chỉ những người yêu nhau mới tỏ tường.
Cái bụng với cái lòng cứ mãi lòng vòng làm rối cái dạ.
Thôi thì thôi !. Cứ để cái bụng yên tâm lo cơm ngày ba bữa. Còn cái lòng cái dạ xin để buổi nhàn cư!.
Bụng đói cơm . Lòng dạ đói hoài niệm.
Ngày qua vùng Đất Hứa, cái bụng không còn là vấn đề nan giải. Chỉ còn có chút vướng vì cái bụng thì no ( tới to). Cái lòng thì đói . Thêm cái dạ cứ hoài chưa no. Mà no chi nổi !
Mảnh đất chôn nhau cắt rốn khi xa đi ai mà không nhớ. Có nỗi nhớ da diết. Có nỗi nhớ thi thoảng. Nói chung là có nhớ.
Cuộc sống trên đất-người-đất-quê-xa-đất-hứa vốn không dễ dàng thanh thản để có thời giờ thương nhớ bởi suốt ngày tất bật chuyện áo cơm tranh sống. Vật chất hưởng thụ đầy đủ tới mức dư thừa nhưng nếu không “ tay làm hàm nhai” như ông bà xưa từng nói thì khó mà nhớ mà thương khi cái bụng trống không.
Cái bụng mà trống không thì cái lòng cái dạ cũng Đông Tây lạc lối.
Do lẽ đó, và vì vậy, nỗi nhớ chỉ đong đầy sau mấy ngày cày bừa tất bật có được hai ngày nhàn cư cuối tuần để bạn bè, bà con, con ( giờ thêm cháu) gặp nhau (chỉ) ăn uống chuyện trò nhắc nhớ chuyện ngày xưa, làng xóm xưa.
Và thương nhớ !
Khi ngồi một mình côi cút (với điều kiện là đang có công ăn (no) việc làm(tàm tạm đủ sống) nhìn mây bay, nhìn Trăng lên, nhìn mưa rớt hột, nhìn ngó lung tung mà nhớ mà thương. Cứ nhớ, cứ thương , thoải mái.
Còn như đang lúc xất bất xang bang lang thang thất nghiệp thì nỗi nhớ niềm thương, chắc chắn là không, hay nếu có, xin cứ dành lại sau buổi phỏng vấn kiếm việc làm. Nếu như mà không , hay nói chữ nghĩa nước người là say No, thì thương thương nhớ nhớ gì gì đó xin để dành cho dịp nào , nếu có, thêm một lần phỏng vấn nữa !
Có thực mới vực được Đạo. Phú quý sinh lễ nghỉa. Người xưa có nói rồi, quên sao !
Lòng thương nỗi nhớ cứ như dề lục bình trôi sông chưa biết tới khúc nào để yên bề, bám trụ !.
Thời buổi kinh tế khó khăn….
Tháng Năm, mùa nắng nổi, gió nổi…
Cái nắng hanh se nóng rớt nóng hiên nhà dù đã là buổi chiều, sau một ngày cày bừa giả bữa áo cơm. Ngồi nhìn ngắm bâng quơ mây trời bay tản mạn về hướng núi. Bên kia núi mịt mờ xanh thẳm là chốn quê hương. Nơi chốn một thời bỏ lòng bỏ dạ tới ray rức không đành xa.
Vậy mà đành xa..
Vậy là bỏ lại bao nhiêu nhớ theo ngày theo tháng theo năm.
Vụng dại lắm cũng không quên được những buổi chiều khói bếp lan tỏa mọi nhà. Bữa cơm rau dưa đạm bạc có nhau. Năm, tháng đậm đà tình Làng nghỉa Xóm.
Tôi lớn lên từ nồi cơm đun củi lọ nghẹ đen ngòm. Miếng cháy cuối nồi dòn tan rưới lên chút mỡ, chan sương sương chút nước-mắm-tỉn mà cắn mà nhai dòn rụm…Chén cơm gạo mới có mắm-nêm-ghém-rau và đầy một bụm, nhai ngồm ngoàm nghe hương mùi biển mặn, nghe hương đất xóm quê quyện lẫn mùi thơm rau.
Sau này, khi lớn lên xa Xóm Làng, theo đời đưa đẩy, theo cuộc chiến dằng dai gót giày saut ngược xuôi mọi nẻo đường đất nước. Vẫn cứ nhớ cứ thèm hương thơm ngày thơ và niên thiếu ở Xóm Làng quê..
Nay, dâu bể tang thương quá nửa địa cầu, chân bước đi xa, dặm ngàn núi sông cách trở ! Mùi hương Xóm Làng quê vẫn còn thơm lựng mỗi khi nhớ về !
Miếng cháy dòn, chén cơm mặn mòi hương mắm hương rau vẫn canh cánh bên lòng. Con đường xưa, góc sân nhà cũ, chuyện Xóm Làng trải nắng đầm mưa vẫn còn in dáng y nguyên trong hoài niệm…
Người Xóm cũ ra đi kể ra cũng khá nhiều nhưng gặp lại nhau, mấy khi, gặp lại !.
Một lần có gặp anh Đá, Huỳnh Đình Đá, người cùng xóm quê nhân buổi họp mặt Hội Đàlat. Anh em, gặp lại nhau. Tâm sự đầy vơi chưa hết chuyện quê nhà thì, vài tháng sau đó, anh đã vội vã đi, đi khỏi cuộc đời không bao giờ quày trở lại.
Một lần gặp lại chị Tư (con bà Côn) ở sát cạnh nhà. Chuyện Xóm quê cũng đang dang dở thì chị đã mất tăm. Mấy lần Hội họp mặt thường niên là mấy lần tìm về để mong gặp chị. Vẫn hoài không gặp !. Nếu có một dịp tình cờ nào đó, chị đọc những dòng chữ này, xin nhớ liên lạc để chị em mình còn gặp lại nhau.
Và nhiều, rất nhiều, gặp lại người xóm cũ, nhưng chỉ qua email. Nguyên nhân gặp là tình cờ đọc được một(hay vài) bài Thơ, Truyện trên web viết về Xóm quê của mình. Vào google, đánh tên tác giả, search một cái nhẹ hều là tìm ra tác giả và địa chỉ điện thư liên lạc.
Lại có dịp tâm sự đầy vơi.
Đa phần là đã xa quê, ít phần còn ở lại quê nhà nhưng không còn nương Xóm cũ. Nói chung, đã lưu lạc phong trần.
Xóm quê, người xóm quê, đã theo đời dâu bể !

Tháng 5/2010

Không có nhận xét nào: