tháng 7 16, 2009

NỖI ĐAU NÍU TÌNH


gởi những ngày em đau bệnh


đứng lên ngồi xuống hụt hơi
cho nên em gọi bạn đời níu tay
cánh tay anh của hôm nay
cũng in như của những ngày năm xưa
vẫn còn dìu đón nhẹ đưa
dắt em đi giữa nắng mưa bất chừng

hóa câu mặn muối cay gừng
là nôm na nói xin đừng phụ nhau

hồi xưa em có biết đâu
cái câu ví dặm qua cầu gió bay
thiệt tình áo có bay đâu
thương anh đứng lạnh trên cầu đó thôi
là chia ấm lạnh trong đời
mẹ nghe nín lặng nhớ thời áo xưa
một thời mẹ cũng qua cầu
khi về cũng nói… qua cầu gió bay !

bây giờ lạc tới phương này
một phương sớm nắng chiều mưa bão bùng
cái câu mặn muối cay gừng
bỏ quên ở giữa chặng đường xa quê
dễ chừng cũng lạc câu thề
ở đâu đó giữa phồn huê đổi đời
chỉ xa có một phương trời
mà sao đành đoạn quên lời thề xưa

miếng trầu vôi gọi miếng cau
nhập dòng xa lộ vội bay mất rồi !

tình đời nhắc nhớ vậy thôi
khi hai mình có dịp ngồi bên nhau
em từ đang mạnh đổ đau
anh thương câu chữ qua cầu gió bay
dẫu phiêu giạt tới phương này
gừng cay muối mặn vẫn đầy đặn nhau
dìu em chỗ cạn chỗ sâu
chỗ riêng hai đứa buổi đầu thương nhau

buổi em áo trắng qua cầu
chiếc cầu ván mục nhát đầu ngón chân
run tay níu giữ thành cầu
nhớ chi cái cảnh qua cầu gió bay
gió bay chừa lại phương này
kẻo không thôi lại… người bay xuống cầu!

miếng tình yêu để nơi đâu
để nơi vết mổ em đau níu tình
đi đâu cũng có hai mình
em đừng ngại cứ níu tình anh theo
đường đời ghềnh thác cheo leo
đường tình yêu có anh theo với “mình”
áo xưa nhắc lại chuyện tình
anh nay ngồi với nửa mình trong anh
hỏi rằng ai đó? Tôi đây !
tôi đang ngồi với nỗi đau chính mình

đi đâu cũng xớt chia tình
ngồi đâu cũng xớt chia mình nỗi đau…

16/07/09

Không có nhận xét nào: