tiễn em về tôi đọc một đoạn Thơ
em lại khóc thương đời nhau lận đận
cám ơn em còn chút gì để nhớ
cuộc bể dâu mình lưu lạc phong trần
Thơ tôi viết đâu có gì trau chuốt
không cao xa chẳng vẻ dáng khác người
chỉ chân thật một tấm lòng cơm nguội
ghém rau dưa qua thời buổi đổi đời
thân lưu lạc giữa dòng trôi nghiệt ngả
đau tận cùng đau thắt nỗi chia ly
biết là bơ vơ giữa đất người xa lạ
mà cũng đành bỏ hết để mà đi
em cứ đọc Thơ tôi đừng ái ngại
đời buồn vui nên mới mượn lời Thơ
em đừng hỏi cũng không nên áy náy
trái tim tôi là nhịp đập của Đời
là cay đắng của kiếp người lưu lạc
là tang thương từ những cuộc chia ly
là nụ cười mà chan dòng nước mắt
cùng quê hương sao kẻ ở người đi
nếu em hỏi thì tôi đành câm lặng
bởi vì em cũng chính là tôi
bóng mát cây xanh trưa Hè im ắng
dòng sông quê ru chảy dòng đời
bởi vì vậy nên tôi làm Thơ
rất chân thật và rất là đau khổ
ai chẳng có một thời để nhớ
suốt chặng đường bèo giạt hoa trôi
nói thì vậy thôi em về kẻo tối
chiều bâng khuâng nắng lạc bên đồi
mai mốt rảnh buồn vui em cứ tới
người cùng quê thì chỉ bấy nhiêu thôi !...
( Nhánh Rong Phiêu, Thơ, Hiên Trăng 1999 )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét