mong rằng là giấc mơ thôi
chỉ là mơ, chỉ giấc mơ thôi mà !...
"...mai mốt đây Thơ theo dòng nhập tịch
nửa lai căng nửa mất gốc đáng buồn
mấy tay nhà thơ hết đường nhúc nhích
khổ vô cùng khi hoài niệm cố hương !
râu tóc giờ xanh rồi đây bạc trốc
đường nay đi mai nằm xuống nằm lì
cái gì đây mà tre tàn măng mọc
măng mọc đất người tre lớn ra chi !
ra cái going cây nửa tre nửa trúc
gốc gầy nhom thân ngọn mập thù lu
cành lá xum xuê giành nhau chen chúc
giữ không xong e trốc gốc lạc nguồn
mười năm thôi, hào phóng chút, hai mươi năm
anh làm thơ hỏi còn ai thẩm thấu
lớp đồng thời đã vùi thây mọc nấm
lớp trẻ đang lên đọc hả?. Còn lâu !
chúng sẽ hỏi anh: " You viết gì đây
con trâu cày là con trâu gì vậy
con đường đất !. Sao lại còn đường đất
không phóng đường làm hệ thống freeway !
chúng sẽ hỏi anh : " Vùng đất nào đây
sao họ yêu nhau rụt rè nhát cáy
cứ phí thì giờ theo nhau chi vậy
sao không ôm hôn mà cứ nắm tay !
chúng sẽ hỏi anh : " Lũy tre là gì
cầu làm bằng tre cách gì qua được
cái Đình là chi cái Miếu là chi
con mắt có đuôi làm sao thấy nổi ! "
vừa làm thơ lại phải vừa giải thích
thơ mấy câu, chú thích gần cả trang
có đôi chữ chua thêm phần phiên dịch
kẻo không thôi bọn trẻ lại hiểu lầm !
chúng sẽ hỏi anh rất nhiều câu hỏi
anh chỉ làm thơ đâu phải làm Thầy
làm thơ khó làm Thầy càng thêm khó
nghĩ lại coi tôi nói trật chỗ nào !
rồi còn nữa..". Thôi, thôi còn gì nữa
giật nẫy người chợt thức giấc. Đêm khuya
mồ hôi mẹ mồ hôi con ràn rụa
giấc mơ chi làm váng vất cái đầu !
suy nghĩ lại thấy buồn, buồn da diết
đúng sai chi thì cứ nghĩ là mơ
quê hương ơi đã quá nhiều oan nghiệt
đừng đem thêm oan nghiệt bỏ trong Thơ !....
( Chỉ Còn Thơ Ở Lại, Thơ, Hiên Trăng 2002 )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét