Xuất xứ : phía
bên phải rạp chiếu bóng Ngọc Hiệp ( Đàlạt ), kế bên tiệm mì Khu Hưng.
Nhận dạng : một
tủ kính đặt trên chiếc xe đẩy. Trong tủ có một ngăn lớn là đu đủ xắt sợi nhỏ.
Bên cạnh có hai ngăn. Một ngăn là đầy ắp những miếng bò khô dát mỏng. Một ngăn
nhỏ cũng đầy ắp những miềng gan bò sấy vàng đen óng mỡ.
Bên trên tủ
kính, phía bên phải, có một hộc nhỏ sắp đầy dĩa nhựa loại nhỏ, bên cạnh là một
ngăn hộc sâu đựng đũa tre.
Phía bên trái
lại có một hộc đựng hai chai. Một chai màu đen xì dầu pha mặn ngọt. Một chai
giấm màu đỏ ớt pha đường.
Bên dưới cùng có
một chậu nước để, không phải rửa, mà chỉ nhúng sơ những chiếc dĩa và đôi đũa đã
“xong phận sự”.
Và một chiếc
khăn lau dĩa, đũa vừa mới tráng (sơ) để tiếp tục đón chào khách mới!!!
Chủ nhân : ông
người Tàu chỉ độ trung niên, ốm người, ít nói. Nếu là ông (cũng) Tàu mà mập, dù
cũng là ít nói mà xe không ở ngay vị trí kế bên tiệm mì Khu Hưng là “dỗm”. Dỗm
có nghĩa là không xịn. Không có xịn là không có ngon cả hai nghĩa : ăn đã không
ngon mà chọn chỗ lại không đúng là người sành điệu (ăn) !
Món này người mình
gọi là gỏi đu đủ. Gặp ông Tàu thì ngôn ngữ bất đồng. Xí xô xí xa chi thì cũng
bỏ đu đủ vô dĩa, cầm miếng bò khô tay trái, tay phải cầm cái kéo xấp xấp, những
miếng bò khô nhỏ, dài đều đặn kích thước rớt vô dĩa. Rồi cũng tay trái, cầm
miếng gan bò sấy, tay phải lại xấp xấp mấy miếng khiêm nhường rớt vô dĩa. Tới
công đoạn cuối thì cả hai tay. Một tay cầm chai đen xì dầu một tay cầm chai
giấm pha ớt đỏ, chụm đầu chai, nhanh lẹ xịt vô dĩa gỏi. Nửa bên trọng, nửa bên
khinh. Bên khinh là xì dầu gạn đúng phần một. Bên trọng là giấm ớt gạn đúng
phần hai. Hài hòa mặn, ngọt, chua, cay. Lại còn nhanh, rất nhanh (mà không lanh
chanh) nhón tay cầm cọng rau quế, lại “xấp xấp” vô dĩa. Những sợ rau đều đặn
như nhau!
Khách nhận dĩa,
ngó ướm chừng, thấy dĩa nào cũng y dĩa nấy. Thiệt ra thì cũng có nhỉnh hơn vài
cọng đu đủ, vài sợi rau, chút nước xì dầu, giấm ớt. Nhưng chỉ ngó bằng sự thèm
thuồng hưởng thụ chớ đâu ngó bằng con mắt đong đo.
Tiếng là một dĩa
nhưng khi nhúng ướt nước xì dầu thêm
nước giấm chua ngọt thì eo sèo chỉ còn đâu hơn một gắp đũa. Một đũa thôi, cũng
đủ nhớ đời, bởi vì quá chừng là ngon. Ngon không thể diễn tả bằng lời. Nam nhi
chi chí chắc là phải là năm dĩa. Nữ nhi nhỏ nhẻ mang tiếng như là mèo ăn, chắc
cũng là... ba dĩa mới ( chỉ vừa) tới bến !
Bởi vì, nói
thiệt, là quá ngon.
Ai đã từng ở Đàlạt
là đã từng qua một dĩa “xấp xấp”. Nếu ngơ ngác hỏi “xấp xấp” là cái gì thì đâu
phải là dân Đàlạt.
Ủa, mà “xấp xấp”
là món chi, tên nghe lạ !
Tò mò hỏi đây là
món gì. Ông Tàu ổng nói, ông diễn nghĩa bằng tiếng Tàu, mình có hiểu thấu đáo
gì đâu ! Chỉ khi ngồi chờ thấy ông tay
trái cầm miếng bò khô, tay phải cầm cái kéo xấp xấp. Rồi tay trái (cũng) cầm
miếng gan bò chấy, tay phải (lại) cầm cái kéo xấp xấp. Thịt bò khô, gan chấy
khô rớt vô cái dĩa để thành món ăn ghiền tới nỗi thành kỷ niệm. Thành gọn nhẹ
một tên gọi gợi hình là món-xấp-xấp.
Vậy thôi !
Chỉ cần gọi là
xấp xấp là nhớ liền, một món ăn, theo từng hoàn cảnh, điều kiện, thời gian, để
trở thành kỷ niệm khó phai nhòa...
Kỷ niệm đáng nhớ
của gia đình tôi là món xấp xấp, một ngày, ở Hội Hoa Xuân.
Đó là những ngày
tháng đổi đời, đói cơm lạt muối. Ngày Xuân, dành hết những đồng tiền dành dụm
trong năm, chỉ đủ để vợ chồng con cái sảng khoái hưởng được nỗi thèm thuồng,
mỗi người một dĩa, xấp xấp. Húp tới tận cùng miếng nước giấm chua ngọt . Dĩa
sạch láng ! Buồn ghê !
Dễ cũng mười mấy
năm xa, lâu lâu nhớ, vẫn làm món xấp xấp để tìm lại ngày xưa. Dù cố pha trộn đủ
mùi hương cũ, vẫn chưa tìm ra chưa thấy được hương xưa.
Giờ đây, ngồi
viết bài viết này, bụng đang còn no ( căng) vì món xấp xấp tự làm lấy, hồi
chiều.
Nguyên do có món
xấp xấp bất ngờ là tại vì cô Út lên Santa Ana, khi về mua cho ba mẹ, anh Hai,
chị Ba mỗi gia đình hai gói khô bò. Ngồi ăn vã khô bò lại nhớ món xấp xấp.
Vậy thì làm món
xấp-xấp.
Gần cả tiếng
đồng hồ đong-đo-cân-nếm (chớ không phải đếm), thêm vận dụng cảm giác hồi tưởng
ngày xưa để quyết tâm làm cho được nước chan giống như ông Tàu. Cũng một tô (
chứ không phải chai ) xì dầu pha đường cho dịu mặn, một tô giấm pha đường ớt.
Nêm và nếm. Nếm và nêm. Cuối cùng, cũng tạm coi như là thành công. Chỉ “tạm
coi” thôi, chứ chưa chắc...Còn phải chờ...
Gắp đũa đầu
tiên, bà xã gật gù khen :" Ngon! Giống món xấp-xấp của ông Tàu hồi đó”. Tới luôn
hai dĩa.
Lát sau chú Tư
và cô Út về. Gắp đũa đầu tiên cũng suýt xoa : “ Ngon quá! ”.Chỉ nói ngon quá
thôi không nói giống món xấp xấp của ông Tàu ngày đó!. Ngày tới với món xấp xấp
cô chú còn quá nhỏ nên hoài niệm chưa đủ độ cay chua mặn ngọt để giữ lâu.
Tôi thì giữ,
không những lâu, mà còn rất kỹ. Nếu không giữ lâu, giữ kỹ thì món nước chua
ngọt đã không mang hương vị ngày xưa. Để khi gắp đũa đầu tiên lại nhớ về hình
ảnh một một chiều, những buổi chiều, đứng chờ đợi dĩa xấp xấp ở khu rạp chiếu
bóng Ngọc Hiệp....
Tha hương ngộ cố
hương...Xa quê gặp lại mùi hương xưa....
Chiều xấp xấp, 02/2010
(Trích " Truyện, Trần Huy Sao, Hiên Trăng, 2013)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét