Để nhớ tiếng còi từ Nhatrang vọng về Đalạt, thuở nàonhớ hồi em ở xóm Ga
suốt ngày tàu hỏa xót xa tiếng còi
nghe sao mà thiệt rã rời
đau người ở lại xót người đi xa !
đôi lần tôi có về qua
chịu không thấu nỗi xót xa bồi hồi
cho nên dẫu chẳng ra lời
mà hai đứa cứ níu đời của nhau
để cùng trên một chuyến tàu
không đưa không tiễn lấy đâu ngậm ngùi…
5/2000
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét