tháng 12 21, 2007
O đứng bên cạnh Ba tôi, trước mặt là người đàn ông lạ. Tôi chưa từng gặp ông bao giờ nhưng nhìn mặt thấy quen quen.Ông ta ăn mặc sang trọng và vẻ dáng có cốt cách của người giàu có . Cặp kính gọng vàng với hàng ria mép tỉa xén gọn gàng, cách biệt hẳn với nét thô sơ đơn điệu cuả người thường. Chính vì điểm đó mà tôi cứ hồi hộp theo dõi. Ba tôi mời ông uống trà, rồi nói :
- Thưa anh, tui có nghe em tui nói là anh muốn đem thằng Chắc về bên Nội.Anh vô đây không ngại đường xá nhiêu khê thì sẵn nói cho luôn. Ðem hắn đi là ý ra răng, anh nói cho tỏ tường...
Ông khách lạ tằng hắng lấy giọng, đỡ lời :
- Thưa anh, chắc anh cũng biết. Tui là anh của thằng Niên, tức thị O Huê đây dù chi cũng là người trong nhà. Nói gần nói xa, chẳng qua nói thiệt. Em tui vắn số, bỏ lại vợ con nơi đất khách quê người. Là phận anh nên chi tui cũng có phần mô trách nhiệm. Tui vô đây tuy là đường xá xa xôi nhưng không hề quản ngại, đón mẹ con Thím hắn về để lo cho đầy cho đủ. Lời nói thiệt xin anh hiểu cho. Một ngày cũng là tình nghĩa, huống chi...
Nói tới đây, ông mủi lòng, sụt sịt . Ba tôi phải vội trấn an :
- Chuyện chi cứ thong thả nói.Dượng hắn là em rể tui huống chi anh em cũng đã một thời gắn bó, tui thương Dượng cũng như em tui rứa. Chẳng qua Trời không cho Dượng sống đai trăm tuổi
để bảo bọc vợ con. Là phần số rứa thôi! Còn chuyện em tui thì anh cứ nói cho tỏ tường...
Lời động viên của Ba tôi làm ông khách lạ thêm hăng hái :
- Dạ, anh cho phép thì tiện đây tui cũng thưa luôn. Tui cũng đã bàn qua với Thím hắn rồi, là đem hai mẹ con về bên Nội. Ðói, no chi cũng là ruột rà máu mủ nhưng mà Thím hắn đang phân vân không nghĩ ra được. Thím chờ ý anh. Dù chi anh cũng là người trên trước. Rứa ý anh răng, cho tôi xin...
Ba tôi cười có vẻ hài lòng, ngó qua O Huê :
- Rứa em nghĩ răng? Sẵn đây nói luôn để còn tính chuyện.
O Huê, mặt mày sầu thãm, thưa :
- Dạ thưa hai anh, em cũng nghĩ hung rồi. Chim có Tổ, nước có Nguồn. Ðưa thằng Chắc về bên Nội là em ưng, nhưng còn em, thưa hai anh, em...em...
Tới đây thì O ngấp ngứ, bối rối thấy rõ.Ba tôi phải trấn an :
- Không việc chi phải ngại. Phần em ra răng cứ nói. Anh đây nì, rồi anh chồng em đó, có chi mà ngại hè ! Cứ nói ra để mà tính luôn cho trót.
O nghĩ ngợi một đỗi lâu rồi dứt khoát :
- Dạ, thưa hai anh, ý em là để thằng Chắc về bên Nội. Còn em, em ở lại đây. Em...em...
Tức thì, ông khách bỗng cười lên sảng khoái.Ông không còn giữ gìn ý tứ, vỗ tay vào đùi ,lớn giọng :
- Thôi, tui biết rồi ! Về bên kia thì xa lạ ngượng ngùng. Ở lại đây thì còn đầy kỷ niệm mà nhớ mà thương. Phải không đó, Thím Niên?
O tôi ngượng ngùng cúi đầu xuống, mặt đỏ hồng, buông một tiếng "Dạ" ngọt ngào. Ba tôi sửng người một thoáng, rồi ông cười buông thỏng một câu :"Thì ra là rứa!".
Tôi chỉ kịp nghe chừng đó rồi chạy vụt ra vườn sau. Buồn. Một nỗi buồn choáng ngợp cả hồn tôi. Rứa là tôi phải xa rồi, thằng Chắc, thằng bạn em cô cậu của tôi. Rồi tôi bật khóc ngon lành, thoải mái....
Chuyện chi đến rồi phải đến. Buổi chia ly sao mà buồn, mà ray rứt ! Thằng Chắc bữa ni gọn gàng, tươm tất. Chiếc quần đùi kinh niên không còn nữa mà bây chừ là quần tây, áo chemise trắng nuốt. Ðầu chải láng mướt, đẹp trai quá trời. Ngó hắn bữa ni đâu có phải là thằng Chắc của ngày nào. Hắn đã là người của quê xa, không phải gần gụi như hôm qua hôm kia mà cứ gọi là thằng Chắc, thằng Chắc của họ làng mình!...
Trong khi chờ chuyến xe xuôi về vùng duyên hải, hắn cầm tay tôi giọt vắn giọt dài :
- Em đi nghe anh Cu. Biết khi mô mà gặp lại..
Thì đúng là đường trường xa ngái, biết chừng mô mới gặp lại nhau. Tôi cầm tay hắn,bóp thiệt chặc, thiệt chặc như muốn chuyền cả nỗi nhớ niềm thương qua đó:
- Em đi đi nghe. Chừng mô Ba Mạ anh về giỗ Họ dắt anh theo, lúc nớ anh em mình gặp được nhau.
Hắn gật đầu, nước mắt chảy dài. Tự nhiên, tôi nhớ tới một điều đã từ lâu tôi cứ hoài ray rức. Tôi vuột miệng hỏi hắn :
- À, anh quên hỏi em. Nói cho anh biết, em làm răng mà O Túy...
Chưa để cho tôi nói hết lời, hắn "suỵt" một tiếng khẽ, rồi ghé tai tôi :
- Có chi mô, anh. O đẹp như Tiên. Bữa đó, O tắm, em tò mò ngó vô. Thiệt đẹp. Em ngó hoài, ngó mải.O nghiêng bên ni, ngã bên kia. O cười. O nhăn. O bĩu môi. O trợn mắt. Em cứ ngó hoài mê mải. Tới lúc Mụ Tất bắt gặp, nắm đầu em, em vùng ra được bỏ chạy mất tiêu. Lúc đó O Túy biết chuyện, nhảy đựng nhảy đột, tru tréo om sòm Mụ phải dỗ dành hoài O mới chịu nín...
Buổi chia tay đang buồn não nuột mà khi tôi nghe hắn nói tôi phát giận. Mù-cha-tam-đợi, cái thằng...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét