tháng 12 21, 2007



Từ lúc đó, hai đứa bắt đầu thân nhau. Không biết hắn khoái tôi ở điểm nào, nhưng riêng tôi thì rất cám cảnh cuộc đời mồ côi của hắn. Tính tình hắn tuy là rắn mắc nhưng thẳng thắn và rất sòng phẳng. Nhìn kỹ, đẹp trai lại có nhiều tài vặt. Tôi phục nhất là hắn leo cây dừa sao mà lanh, gọn như khỉ. Mụ Quỳ cứ vài ngày lại cho người đi tìm hắn, để hắn hái lá dừa cho Mụ. Nghề của Mụ là làm bánh quanh năm bỏ mối cho Chùa, cho Chợ. Ðặc biệt, Mụ có làm loại bánh "Phu Thê", bánh làm bằng bột lọc trộn lẫn những cọng dừa xắt sợi. Lại phải gói bằng lá dừa, bẻ góc cạnh vuông vắn như một cái hộp nhỏ, rất xinh. Ðó cũng là loại bánh chạy hàng nhứt lại cần phải có lá dừa đúng dịp. Nhà Ôn tôi thì sẵn có một hàng dừa trước sân nên chi cứ một tuần hay hơn, Mụ lại cho người gọi hắn tới. Thiệt là ác đức, bắt thằng bé xíu mà leo cây dừa cao nghệu. Ngó hắn như thằn lằn ôm cột đình, rứa mà hắn leo thiệt lẹ không cần dây chỏi. Hắn tỉa tàu dừa ngọt xớt. Cột dây đưa buồng dừa xuống, gọn gàng. Mỗi lần hắn tới, Mụ lúc mô cũng sẵn sàng một mâm bánh trái gọi là trả công. Nhưng hắn thiệt lạ, nhiều khi vừa xuống đất đã thấy mất tiêu.
Hắn thường nói với tôi :" Tau làm chi tau thích nếu tau không thích tau không làm. Ham chi ba cái bánh, lỡ rớt xuống, mười mâm cũng không hứng nổi!" Hắn nói văn vẻ, triết lý mà thiệt đúng. Tôi đâm ra không ưng Mụ Quỳ, nhưng có ai cắt cớ hỏi tôi có ưng ăn bánh Mụ làm không ? Tôi sẽ trả lời là ưng, rất ưng. Nhưng hắn thì lúc nào cũng dứt khoát. Hắn hơn tôi, là ở chỗ đó.
Còn nhiều cái hơn nữa mà khi gần hắn tôi mới biết. Té ra, dù hắn có nghịch ngợm tới cỡ nào chăng nữa thì cũng không ai làm khó dễ. Hắn được hầu hết mấy Mụ, mấy O, mấy Dì, mấy Thím thương, ngoài miệng thì la lối chưởi rủa om sòm nhưng trong bụng có phải vậy đâu ! Như câu chuyện mà tôi tình cờ nghe được ở nhà Ôn. O tôi thì bù lu bù loa kêu trời trách đất, còn hắn thì trốn biệt đi đâu mấy ngày. Té ra, hắn xuống nhà O Cháu, nói láo với O là " Mạ con sai con xuống phụ việc cho O mấy ngày!". O tưởng thiệt, mừng rơn ,thầm cám ơn cô em thơm thảo, tốt lòng. Nghề chính của O là nấu rượu lậu bỏ mối. Nay gặp hắn đi bỏ giùm thì thiệt là yên bụng, khỏi phải lo.
Chưa hết, Mụ Quỳ còn cho người đi tìm hắn ráo riết để hắn hái lá dừa.
Chú Tơ thì cứ nằng nặc đòi Mụ tôi đi mời hắn tới đá dế cho chú vui. Chú nói, chỉ có hắn quay dế bằng sợi tóc, dế mới hăng độ, đá coi mới sướng.
Mụ Tất thì đang dài cổ mong hắn tới để đọc truyện "Tam Quốc Chí Diễn Nghĩa" cho Ôn Tất nghe. Mắt Ôn bị mờ, mà có sáng thì cũng có biết chữ đâu mà đọc! Ôn bị bệnh phong nằm một chỗ nhưng Ôn muốn đi gặp cho bằng được Khổng Minh Gia Cát, gặp Tào Tháo, Tôn Quyền, Lưu Bị để bàn chuyện thiên-hạ-đại-sự. Ôn phải nhờ hắn, vì chỉ có hắn mới có cái giọng đọc làm cho ôn khi thì giật nẩy người theo tiếng thét của Trương Phi trên cầu Trường Bản, khi thì lả người muốn xỉu theo đuôi con mắt của Ðiêu Thuyền hí Lã Bố tại Phụng Nghi Ðình nhà họ Ðổng. Ôn thường nói :" Hắn đọc tau nghe thiệt sướng, nhưng mà sao hắn hay đi đái quá. Ðang nghe sướng lại đứt ngang làm mất sướng. Cái thằng ni, còn nhỏ mà thận yếu hung đó hè!" Ôn đâu có biết Ôn nằm nghe thì sướng chỉ tội thằng nhỏ cứ rướn cổ đọc hoài. Hắn phải giả bộ cho có cớ mà thư giản đó, thưa Ôn
Còn nữa, thím Thâu cũng đang cho người hối hả đi tìm hắn để thả heo vô chuồng. Thím khen hắn mát tay, thả con heo mô vô cũng ăn tạp, mau lớn lại không có bệnh hoạn chi hết. Heo hắn thả tuy là có quậy phá hư hại chuồng chút đỉnh, nhưng cái đó là chuyện nhỏ. Chuyện thím cần là chuyện heo phàm ăn, chóng lớn. Ra lứa heo bán thì không kêu, không ới chớ mà vô lứa heo là phải có hắn Thím mới yên tâm Thì ra, trong cuộc sống hằng ngày, hắn thật sự cần thiết cho mọi người...
Mấy ngày rồi, O Huê đứng ngồi không yên. O không biết hắn ở đâu, nhưng tôi biết. Chỉ cần đứng ở ngã ba gần tiệm thuốc bắc Vạn Sanh Ðường là nắm đầu được cu cậu ngay. Hình ảnh O khi rời nhà Ôn cứ ám ảnh tôi hoài, chẳng biết hắn làm chi mà sinh chuyện lớn. Thấy mà thương O quá, O bỏ buổi chợ không thiết tha ăn uống chi...Ngày hôm sau O lại chỉnh tề khăn áo tới nhà Ôn. Tôi đoán chừng O đi gặp O Túy. Chờ gần cả buổi O mới về, mặt mày bớt sầu thảm. O nói với tôi :" Con không biết hắn ở mô thiệt răng? Bộ hắn không nói chi với con à !". Giọng O lúc mô cũng dịu ngọt, nhưng lần ni pha lẫn chút gì đó, rất phiền trách xa xôi làm tôi phát nhột. Chiều đó, tôi quyết định chờ hắn ở ngã ba đường, nhưng không thấy. Ghé qua nhà O Cháu, cửa đóng im ỉm. Tôi lại chạy qua nhà O, O đang ngồi sàng gạo, tỉnh táo và nhàn hạ trước hiên nhà. Thấy tôi, O không vồn vã hỏi thăm về hắn. Tôi đoán được phần nào nhưng cũng giả hỏi O :
- Thằng Chắc chưa về răng, O ?
O yên lặng một đỗi lâu rồi hỏi lại tôi :
- Rứa chơ con thấy thằng Chắc làm răng ?
Câu hỏi của O bất ngờ quá, làm cho tôi bối rối. Tôi ngồi xuống cạnh O, phụ lượm mấy hột lúa, yên lặng thừ người. Nhìn thấy những đường gân xanh trên bàn tay gầy guộc của O mà muốn khóc. Bàn tay xưa ngọc ngà thon thả là rứa, mà bây chừ răng mà sầu úa như ri? Cũng tại mi hết, cái thằng trời-đánh-thánh-đâm, cô-hồn-các-đảng. Tự nhiên, trong một phút giây bất chợt, tôi đâm giận sôi gan cái thằng bạn em cô cậu của tôi. Hắn đã làm nhiều chuyện tày trời để khổ O, hết chuyện này tới chuyện khác...

Không có nhận xét nào: