tháng 12 21, 2007

THOÁNG HƯƠNG XƯA




Hồi chiều, đi ngang qua nhà lớn định bụng bán mấy con dế cho chú Tơ chơi. Tình cờ thấy O Huê đang ngồi phục dưới đất, mặt mũi ràn rụa nước mắt, nói với Ôn :
- Ôn thương tình bỏ qua cho cháu. Hắn nhỏ dại có biết chi mô. Ðể tui về phạt hắn, cho hắn chừa.
Rồi hai tay O quơ quào quanh mặt, làm như có kiến đậu ruồi bu chi hung dữ lắm. O rền rĩ, giọng nghe mà não nuột :
- Thiệt là ốt dột quá chừng. Tui mà có ngờ chuyện là rứa đâu Ôn !
O trợn mắt, nghiến răng đay nghiến :
- Cái thằng ni. Tao giết mi chưa đáng..
Tôi giật nẩy cả người, ngồi thụp xuống, mắt láo liêng. Tưởng là O bắt gặp tôi đang rình lén. Nhưng không,giọng O vẫn chì chiết :
- Hắn trốn mô không biết. Tui tìm hắn cả trưa ni. Thiệt là tui khổ vì hắn đó Ôn ơi !
Thì ra O đang chì chiết thằng bạn em cô cậu của tôi, thằng Chắc đó ! Mà chuyện chi đến nỗi phải lên gặp Ôn? Gặp Ôn là chuyện lớn rồi! Chuyến ni thì có mà chết chắc. Tò mò quá, tôi thè thẹ nhón chân nhìn qua khe cửa. Thấy thương O quá, trong dáng ngồi ủ rũ, tả tơi. O đang thút thít, mặt mũi chèm nhem. Ôn tôi thì đang ngồi dáng trầm ngâm, mặt Ôn đỏ rần như trái mần-quân, mấy ngón tay cứ xoắn xít quanh nhau trong vẻ dáng bứt rức. Phút yên lặng trải dài làm tôi cũng muốn nghẹt thở. Cuối cùng, Ôn "Xì" lên một tiếng đầy vẻ bực dọc, rồi nói với O tôi :
- Thôi được, Mự về đi. Chuyện ni không nói với ai nhưng Mự phải gặp riêng con Túy, nói với hắn, để hắn bỏ qua.
O tôi đứng dậy, khẽ khàng lấy vạt áo lau nhanh qua mặt rồi vái Ôn, mở cửa bước ra. Tôi chạy vội qua góc nhà rồi quẹo xuống cửa bếp, dông tuốt ra sân. Núp sau gốc Vả, tôi thấy dáng O rất là tội nghiệp. O băng qua khoảnh sân rộng rợp bóng dừa và lả tả rơi mấy bông hoa Sứ trắng nõn. Buồn thiệt là buồn. Ðúng là người buồn, cảnh có vui đâu !
Trong số các O, các Dì, tôi thương nhất là O. O hiền hậu dịu dàng và đẹp. Dáng O thanh tao đài các, ăn nói thiệt là rót mật vô lòng. Rứa mà hồng nhan đa truân. Nghe đâu hồi gặp Dượng, O còn nhỏ lắm. Ôn Mệ tôi không ưng Dượng chỉ vì Dượng đờn giỏi hát hay, đi tới môcũng có bạn bè đàn đúm. Nói năng thì buông thả, không giữ gìn, ý tứ.. O tôi thương Dượng giữa bốn bề thọ địch. Phía địch thì thì không có ai hết, chỉ có mình Dượng trơ trọi tới lui coi như là lảnh đủ mọi điều cay đắng tủi nhục. Về phía "phe ta" thì vô tình có, hữu ý có, chia nhau hai nhóm mà tự kình chống nhau dai dẳng. Ôn tôi thì chủ trương bài Dượng quyết liệt, không hề nương tay. Mệ tôi, lúc ban đầu, là tay phò trợ đắc lực cho Ôn, sau không biết làm sao lại...ly khai lập bè phái mới ủng hộ O quá chừng. Nghe đâu xuất phát từ bữa qua nhà Mệ Xướng chơi, tình cờ gặp và nghe Dượng đang thủ diễn một màn độc tấu đờn Nhị. Tiếng đờn lả lướt của Dượng đã làm cho Mệ tôi thay đổi lập trường là vậy. Dưới trướng của Mệ tôi có nhiều tay trợ thủ đắc lực phải kể tới là O Dung, O Thiệt và cả Ba tôi nữa. Mấy O tê thì không biết thế nào. Riêng Ba tôâi, ông khoái Dượng không hẳn là vì tiếng đàn réo rắt lòng người mà chính là vì Dượng...biết uống rượu. Không phải kiểu uống rượu đầy vẻ hào khí như mấy tay anh hùng hảo hớn ngày xưa. Cứ dốc bình lên mà nốc, rượu chảy tràn lan ra ngoài, phí phạm quá trời! Rồi nói năng như kêu đò rổn rảng nghe mà chướng tai. Ba tôi uống rượu thiệt là cầu kỳ. Chung rượu chi mà nhỏ như hột mít, mỗi lần chiết rượu ngó chưa đủ ngụm.Vậy mà cứ nhấp hoài, tưởng là rượu Thạch Sanh, uống hoài không thấy cạn. Mỗi lần ngồi uống thì thiệt là lâu. Bạn rượu đứng lên chia tay, ai cũng khật khừ lảo đảo. Tôi nghĩ, mấy Ôn chỉ bị mỏi gân mỏi cốt vì ngồi lâu, chớ có say sưa chi mấy ngụm-hột-mít! Vậy mà Dượng tôi chịu đựng giỏi. Ba tôi khen Dượng hoài. Không biết khen ở điểm nào cho đáng, nhưng có khen là O tôi vui. Sau này, nghe Mạ tôi nói :" Ba mi chỉ có Dượng là kỳ phùng địch thủ". Tôi lại khám phá thêm một điều lý thú. Té ra rượu Ba tôi uống là loại rượu được chưng cất riêng. Một chung hạt mít đó cũng đủ sật sừ. Thảo nào, mấy Ôn sau buổi tiệc tàn cứ khật khà khật khưỡng. Mới biết là có mỏi mệt chi đâu, say rượu đó! Rứa mà Dượng có hề. Sau bữa tiệc còn ôm đàn mà lả lướt ngũ cung gọi là để hầu anh. Ba tôi ưng bụng lắm.

Không có nhận xét nào: