tháng 12 21, 2007
Mới tháng trước đây thôi, ai đời hắn dám to gan bợ nguyên cả con gà luộc của Mụ Tất bày cúng Trời, cúng Ðất ngoài sân. Hắn chỉ chờ cho Mụ quay lưng vô pha trà để cho mấy đấng Bề Trên khuất mặt tráng miệng là hắn quơ gọn con gà chạy tuốt. Bữa đó, thiệt tình mà nói, tôi cũng có dự phần, nửa ăn nửa bỏ. Hắn còn nói với tôi :"Thì em cũng phải chờ cho mấy Ôn xong, em mới xin chớ bộ.Ðây cũng như mình dọn chỗ trống cho mấy Ôn thời nước. Không tội lệ chi mô, ăn đi anh Cu ".Hắn nói cũng có lý! Mấy người lớn thường nói của đã cúng xong ăn có phần lạt lẽo lắùm. Lạt mô thì không biết chớ mà răng thịt con gà ni ăn thơm,ngọt quá chừng chừng.
Mấy ngày hôm sau, hắn tự nguyện tới nhà mụ Tất đọc truyện cho Ôn Tất nghe. Ôn mừng như bắt được của, Mụ còn mừng hơn. Mụ sốt sắng dọn đầy mâm thức ăn lên cho hai Ôn cháu lấy sức. Cháu lấy sức mà đọc. Ôn lấy sức mà nghe. Ðọc truyện như rứa là hai ngày, hết hai tập "Phong Thần", hắn xin phép trở về. Ôn "Ừ" mà không ra hơi! Cũng tại vì Ôn thôi, ai biểu Ôn ham nghe đọc truyện, bỏ cả ăn. Té ra, đồ ăn thức uống Mụ dọn lên hắn một mình hưởng hết! Mụ cứ tưởng Ôn vui nên chi ăn được, dọn thêm, dọn thêm !Khi hắn về rồi, Ôn nằm liệt mấy ngày, phải đổ nước Sâm. Thiệt, trong đời tôi chưa từng thấy ai ham nghe đọc truyện như Ôn !
Vắng hắn mấy ngày cũng buồn, khi gặp lại, hắn nói :" Rứa là em đã trả nợ cho Mụ rồi đó nghe. Còn Ôn, tại vì Ôn không chịu ăn, em phải ráng mà ăn chớ. Bỏ uổng". Vậy là sòng phẳng, theo ý hắn, để nhẹ lòng mà đi làm những chuyện tày trời khác.
Như Dượng Lô đó! Dượng dạo ni trắng trẻo, hồng hào, đẹp trai cũng là nhờ hắn. Trước kia Dượng đâu có được vậy. Người thì gầy nhom, đi đứng thì lúc nào cũng in như người say sóng. Mắt lờ đờ như thiếu ngủ ba-đời-tám-kiếp. Tại vì Dượng là tay nghiện rượu có tầm cỡ như người đời thường nói "những người uống rượu là con Ngọc Hoàng".Con Ngọc Hoàng chi mà ăn nói ba-sàm-ba-đế riết rồi đi tới đâu con cháu cũng bu theo nói năng giỡn hớt không còn nề nếp chi cả! O Dung buồn điếng ruột cứ lên Ôn Cả khóc hoài. Bao nhiêu lần Ôn cho đòi Dượng lên gặp. Ôn làm hung làm dữ lắm. Mỗi lần như vậy trở về, Dượng đi đứng nghiêm chỉnh đâu được vài ngày, lại...say sóng tiếp. Rượu thì cứ tu trả bữa, nói năng chẳng bằng đứa con nít. Thiệt là hổ ngươi.
Bữa đó, xui mà cũng hên cho Dượng gặp được thằng bạn em cô cậu của tôi, thằng Chắc đó ! Hắn thấy Dượng trên đường đi về nhà. Say lắm rồi mà cũng hay, còn nhớ đừơng về. Nhưng mà khổ nỗi, đi tới hai bước thì giật lùi ba. Mặt thì đỏ lừ. Mắt nhíu mở không ra. Áo cởi cầm tay, lâu lâu Dượng phất lên không vài cái, miệng ú ớ gì chẳng ai nghe rõ. Chắc là đang tưởng tượng một cảnh chia tay não nuột nào đó! Hắn đi theo Dượng một đoạn khá dài. Tới đám cỏ gần nhà, Dượng đứng lại đưa tay lên không quơ quào loạn xạ. Lại thêm một cảnh chia tay đứt ruột nào nữa đây! Sau đó, Dượng lủi vô đám cỏ, nằm chổng mông. Tức thì, hắn vọt thẳng ra, bỏ một nhúm lông mắt mèo trên mình Dượng, rồi chạy thẳng...Ai mà nghe nói tới trái mắt mèo thì chắc phải sợ. Hình dạng nó như con sâu róm, lông nhỏ li ti mắt thường khó thấy. Ðụng vô người thì ngứa không thể nào chịu nổi. Dượng là dân uống rượu, là con Ngọc Hoàng đó, mà Dượng cũng không chịu thấu. Ðem được Dượng về nhà, O Dung khóc la tru tréo :
- Ðó, nốc cho nhiều vô. Ôn ơi là Ôn ơi ! Ra thân thể ni thì chỉ có báo vợ báo con. Trời ơi là Trời, răng mà tui khổ như ri...như ri...
Mặc cho O la khóc, nhảy đựng nhảy đột, Dượng cứ việc gãi. Gãi đã đời! Mình mẩy Dượng đỏ rần, dọc ngang những vết cào xước da bật máu. Rứa là cấp tốc đưa Dượng ra tiệm thuốc bắc Vạn Sanh Ðường. Ông thầy Tàu mù bắt mạch nói là sưng gan. O lại tru tréo thêm một thôi một hồi nữa. Kê toa cho thuốc,rồi về. Vừa đi, vừa gãi. Tới nhà, O lui cui sắc thuốc. Dượng nằm trên nhà lại gãi tiếp, gãi hung bạo tàn canh! Nói thì hung dữ rứa, chớ O thương Dượng lắm, lâu lâu chạy lên hỏi :
-Mình,có răng không mình?Bây chừ thấy trong người ra răng ?
Dượng nhăn mặt nhăn mày gãi loạn...
Sau lần đó, Dượng mang một chứng bệnh tưởng rất lạ kỳ. Uống chút rượu vô lại bắt đầu thấy ngứa. Uống ít, ngứa ít. Uống nhiều, thấy ngứa toàn thân. Dượng sợ quá, quyết tâm bỏ rượu. Giờ đây thì mập mạnh, đỏ au. O Dung rất mừng. Từ đó, tiệm thuốc bắc Vạn Sanh Ðường có thêm một thân chủ trung thành số một.
Chuyện đã tới đó đâu! Từ ngày Dượng bỏ rượu, đẹp trai quá chừng, O lại bắt đầu ghen hung bạo. O giữ Dượng riết trong nhà. Dượng trở thành một thứ cây cảnh cho O chăm chút, nưng niu. Dượng đi đâu lâu chút là O hối con đi kiếm. Riết rồi bạn bè cũng lánh vì không nỡ để O buồn. Dượng trở thành một cái thây ma, được cái là to con lớn xác, mập mạnh đỏ hồng. Suốt ngày cứ đi lên đi xuống đến nỗi mắt đỏ ngầu, môi thì lúc nào cũng bặm lại,nhẩn nhục, âm thầm. Lật khật, lù khù. Tướng đi còn say sóng hơn là lúc...còn uống rượu!
Chuyện đó, sau này hắn nói cho tôi nghe. Hắn cười, có vẻ thích thú. Còn tôi, thì tôi không cười nổi. Tôi lo, rồi hắn sẽ làm gì nữa đây, với cái tính nghịch ngợm của hắn !
Mà thiệt, có hết đâu! Hắn còn bày mưu, sử kế cho O Quỳnh phỉnh Mụ Quỳ uống thuốc ngủ để lén đi tới chỗ hẹn hò với chú Hồng Ðức (chà, tên nghe đẹp quá chừng). Báo hại Mụ ngủ hoài không thèm làm bánh. Nhà Chùa réo. Chợ réo. Bạn hàng réo. Tưởng là Mụ "đi" luôn, lúc đó. O Quỳnh khóc sưng cả mắt. O giận lắm, bữa gặp tôi, O nói nhắn : " Tưởng Hồng Ðức chi mô, thất đức thì có. Hắn tên là Hoàng Ðực nói trại ra đó nờ. May mà Mạ tao có sức, không thì...".Tại vì O biết tôi thân với hắn. Cái trò ni là do chú Hồng Ðức hay Hoàng Ðực chi đó bày vẽ ra cho hắn chớ con nít biết chi ba chuyện tình ái lăng nhăng mà bày mưu với lại tính kế.
Rồi nữa. Ai đời hắn dám rủ chú Tơ đi tập bơi. Chú lớn nhưng mà tính còn trẻ nít. Nghe hắn nói bắt chuồøn-chuồn cho cắn lỗ rún thì người nhẹ hều, bơi được liền không cần phải tập, chú ưng bụng lắm. Bữa đó, hắn bắt đâu được con chuồn chuồn, tới rủ Chú đi bơi. Chú thè thẹ trốn Ôn, Mụ đi liền. Hắn bắt Chú nằm ngữa, phơi cái bụng trắng lốp, rồi dí con chuồn-chuồn vô rún cho cắn. Cắn đâu được mấy lần, Chú vừa đau vừa nhột la oai oái, nhưng trong bụng mừng. Hắn nói chỉ cắn một lần là đã biết bơi rồi, huống chi đây cắn tới mấy lần chắc bơi giỏi hung. Lần đó, may mà có chú Luân đi lưới cá vớt kịp không thì chú Tơ cũng đi đầu thai sớm. Ðưa Chú về nhà, Chú nằm thẳng cẳng. Còn hắn, hắn trốn mất tiêu. Ôn, Mụ giận sôi cả người. O Huê thì xỉu lên xỉu xuống ở nhà Ôn. Bà con thì tới lui nườm nượp vấn an, thăm hỏi. Ai cũng lắc đầu, le lưỡi. Cái thằng, dám mà vuốt râu Ôn, râu hùm đó! Ðâu mấùy ngày sau, chú Tơ đi lại bình thường. Chú khoe với mấy đứa em bà con của tôi là Chú gặp được Long Vương. Râu Ông dài, mắt Ông đỏ, mặt Ông xanh lè. Xạo quá!
Sau lần đó, O tôi bệnh nặng, Mạ tôi phải tới chăm sóc cho O suốt cả tuần. Hắn thì lên gặp Ôn Cả. Ôn bắt hắn nằm xuống định ra roi thì chú Tơ lăn vô nằm vạ đòi xin tha cho hắn. Ôn thương con nên cũng phải đành thương cháu, tha hắn về.
Về để chi ! Ðể hắn lại đi làm những chuyện tày trời khác không kể làm chi cho xiết. Bởi rứa cho nên làm sao trả lời câu hỏi của O, về hắn? Nói thiệt lòng thì không nỡ mà im lặng thì cứ áy náy hoài. O chừng như cũng hiểu ý, cú nhẹ đầu tôi :
- Hai đứa mi có còn chi lạ.O hỏi rứa thôi, chớ O biết hết rồi.
Tôi cười gượng gạo, nói với O :
- O biết rồi, răng O còn hỏi mần chi? Con với hắn là anh em mà...
Tự nhiên O cầm tay tôi, giọng O buồn, thiệt buồn :
- Còn hơn là anh em nữa! Thiệt là giống Ba con với Dượng ngày trước...
Những giọt nước mắt O rớt trên bàn tay tôi, nóng hổi. Tôi ngỡ ngàng, hoảng hốt :
- Thưa O, con có làm chi...
O xiết nhẹ bàn tay tôi, lắc đầu :
- Không, không chi cả. O vui mà khóc đó. Thôi con về đi, đừng để Mạ con trông. Thằng Chắc chừ đang trẩy lá dừa cho Mụ Quỳ, ngoài nớ.
O buông bàn tay tôi, đứng dậy đi mau ra phía sau nhà. Tôi thoáng nhìn những đường gân xanh trên bàn tay gầy guộc của O.Bàn tay gầy guộc mà tôi chưa bao giờ cảm thấy xót xa hơn !
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét