tháng 10 19, 2007
Thơ Viết Từ Năm 2000
năm 2000
thiên hạ xầm xì tận thế !
tôi tận đời tôi theo chuyện áo cơm
đất xa quê đồng tiền làm khó dễ
bắt chẹt đủ điều. Riết muốn điên luôn !
vừa kiếm tiền tôi vừa làm Thơ
hai thứ, trộn nhau, thiệt là khó chịu
nửa đổ mồ hôi, nửa vần tim óc
chẳng nỡ nào xem bên trọng bên khinh
nếu không tiền chắc là homeless
nếu không Thơ, thà tận thế cho rồi !
cứ quẩn quanh từ cuộc sống bon chen
nỡ để tâm hồn khô rang, ốm đói !
huống nữa, bên tôi, còn em hôm sớm
còn tình yêu. Kỷ niệm. Nỗi vui, buồn...
huống nữa bên tôi cái mất, cái còn
nỗi đau lớn : xa quê hương đành đoạn !
thế cho nên ngoài bươn chải áo cơm
còn món nợ ân tình chưa trả dứt
món nợ lớn mà tôi thì bé mọn
lẽ nào đâu mà toan tính chuyện “xù”!
nợ cứ trả lần, cháo húp vần quanh
chuyện áo cơm làm ơn xin nhín chút
dẫu đói, no có mập, gầy thân xác
nhưng hãy xin đừng bỏ đói tâm hồn !
bởi vì thế cho nên tôi làm Thơ
cho trái tim đập nhịp đều sinh khí
cho cái đầu không chỉ dùng để gội
và tâm hồn, không gỗ đá vô tri
em nói đi, nói giùm lời công đạo
mình xa quê từ một cuộc đổi đời
đất lạ. Người dưng. Ðủ no. Ðủ ấm
mà tâm hồn thường đói lạnh tả tơi !
nước chảy về nguồn lá rơi về cội
nghĩ đời người gắng gượng được bao năm !
vật chất phù du, bạc tiền phấn thổ
hơn gì nhau một chỗ cuối yên nằm !
bởi vì thế cho nên tôi làm Thơ
gởi lại cho Ðời bao điều muốn gởi
mai thân xác có...vào nơi gió cát
cát-bụi-hồn-tôi vướng lại bên Ðời...
Tháng 12/2000
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét