ghé thằng bạn củ kiệu hành chua ngọt
hỏi sao mày không che mưa nắng dọi
hắn cười khan chuyện đó hơi đâu
mình đã từng gội nắng từng dầm
mưa
giờ có nắng có mưa thì cũng
vậy cứ như ngày nào mái dọi hiên sưa
thi thoảng ra ngồi ngó trời ngó đất
ờ hồi đó ghé nhà mày trống
trơn
né nắng tránh mưa như
chuyện vui đùanhà cứ tha hồ nắng soi mưa dột
lâu lắm rồi lâu thành chuyện hồi xưa
giờ ghé lại nhà mày mà nơi
khác
một nơi xa không ở chốn quê
nhàtao ngỡ ngàng cứ tưởng mình đi lạc
khi thấy mày tao mới nhìn ra
mà hiểu không ra một góc
hiên sau
nó tả tơi níu ngôi nhà (à
không) biệt thựtao mới thiệt lòng hỏi mày một câu
mày lại cười chê tao nới cũ
nới cũ gì mày tao đang hỏi
thiệt
vừa dứt câu mới biết mình
lỡ lờinắng rát da đầu để tao nhận biết
mày chừa ra một-chỗ-nhớ-một-thời
mày không làm thơ mà da diết
dữ
tao ngàn câu không chia
được hồi xưagiờ hai đứa vườn sau ngôi biệt thự
hiên sau cố tình sưa nắng dọi mưa
tao tình tự suốt đời câu
chữ
cũng thua tình mày mái dọi
hiên sauthôi bỏ đi ngồi chia nhau ngày cũ
hưởng thú ngày nắng dọi rát da đầu…
10/03/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét