tôi ra
đi giã từ Đa Cát
Xóm quê nghèo thương khó nuôi tôingôi nhà xưa gió lùa mưa tạt
gốc ổi buồn oằn tuổi già nua
buổi
tôi đi mờ mịt cơn mưa
buồn đến nỗi trời rưng nước mắtbuồn đến nỗi phía ngoài khung cửa
cảnh quê hương mù mịt thảm sầu
tôi
chưa kịp níu lòng tôi lại
xe đã vòng qua một khúc quanhcũng đâu kịp vẫy tay từ giã
mưa phủ phàng vùi dập tình thân
những
tháng, năm trên vùng đất lạ
tôi cứ buồn từ những cơn mưamưa đan chéo chia lòng hai ngả
thầm lặng riêng một ngả quê xưa
trong
quê lớn có trời-quê-nhỏ
cả hai quê, nặng lắm, ân tìnhcứ nghĩ là suốt đời gắn bó
vậy mà nay đành đoạn bỏ đi
có buồn
nào hơn lúc chia xa
chịu
chi thấu niềm thương nỗi nhớai chia sớt nỗi buồn vạn dặm
hay chỉ còn riêng tôi với Thơ !...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét