Nắng khô dòn. Mưa đẫm ướt. Ngày
đuổi ngày. Tháng rượt tháng.
Năm tàn…
Ngày cuối của một năm trời nửa
nắng nửa mưa nhưng lạnh thì vẫn cứ còn nguyên nỗi lạnh. Cơn lạnh rủ nhau về đâu
hồi tháng trước, còn ở lại lâu dài chưa chịu đi…
Ngày cuối năm nay như vậy đó !
Chiều nay, con cháu sẽ về lại
ngôi nhà cũ để cùng nhau tránh nắng chống mưa trong khung cảnh ấm nồng. Bà nhà
chọn nấu nồi mì Quảng để đãi con, cháu chiều cuối năm họp mặt cũng là có thầm ý
là níu kéo nhau cùng về chung nỗi nhớ ngày xưa
Ngày xưa, khi còn ở quê nhà, có
nhiều món đem theo để nhớ.
(Phở tái. Bún bò Huế. Cơm Hến. Bánh Xèo. Bánh Căn. Mì Quảng….nhiều nhiều.)
Nơi đất người thì vô hạn món
ngon vật lạ để thỏa mãn nhu cầu ẩm thực. Món ăn cho ngày nắng nóng. Món ăn cho
ngày lạnh mưa. Món ăn cho ngày không nắng không mưa, chỉ lạnh. Thậm chí còn có
món ăn chơi, ăn vặt…cho mập phì.
Có điều trăn trở là chỉ để ăn
ngon, ăn no, ăn cho thỏa chứ không thể nào vừa ăn vừa nhớ…
Đâu có vừa ăn vừa nhớ như (nhà)
mình….
Chiều nay, trong lúc chờ con
cháu về xum họp cuối năm, tôi muốn viết đôi dòng tâm sự theo dòng chảy thời
gian nghiệt ngã có, sóng gió có, êm đềm có, đau khổ có, hạnh phúc có, gieo mầm
có, thu hoạch có.
Người không viết được thì ngồi
trầm ngâm nhớ.
Người viết được mà vì hoàn cảnh
điều kiện không có để viết.
Tôi thì còn nhớ đem theo cây
viết từ khi rời quê khổ tới quê sướng, lại may mắn có hoàn cảnh điều kiện để không
phải ngồi trầm ngâm nhớ, mà viết.
Thì viết….
Tới thời điểm cuối ngày cuối năm
để chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa là quả cầu ở Times Square Newyork từ từ rơi
xuống để chấm dứt một năm cũ bắt đầu một năm mới.
Thấm thoát thời gian vậy mà đã
hai-mươi-lần nhìn quả cầu rơi rồi !.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét