tháng 1 25, 2010
NGƯỜI CỦA XÓM ĐÌNH
tặng Em, người cùng xóm đình Đa Cát
hồi nhỏ, tụi mình đâu biết được
lớn lên, hai đứa ngủ chung giường
chia chung chén đũa, chung gương lược
trang điểm tình nhau suốt một đời...
... thiệt lòng, ngày đó, tôi không nhớ
em ở đâu trong đám bạn bè !
bởi lẽ vì em còn quá nhỏ
tính em hay mắc cở, rụt rè
mà em chắc cũng làm chi nhớ
anh chàng Cu trọc sún răng, xưa
mũi chảy thò lò, da trổ mốc
đầu trần chân đất giẫm quanh năm
vào dịp xóm Đình mùa vô Hội
có đoàn hát bội viễn phương về
để ý, tối nào em cũng tới
thập thò sau áo Mạ, nhìn lên
mỗi tối sân Đình trăng vằng vặc
em cùng đám bạn rải ô quan
để ý, bàn tay em nhỏ nhắn
rải xuống lòng tôi nỗi ngỡ ngàng
để ý ? Ôi chao,là xấu hổ
mới chừng tuổi ấy đã sinh tình
phải đâu! Bởi thấy em ngồ ngộ
lén nhìn lâu chút để làm vui
năm, tháng dỗ đời nhau lớn vội
tôi xa, từ ấy, xóm Đình xưa
bỏ lại vầng trăng thời tuổi nhỏ
sân Đình, cô bé rải ô quan
những tưởng xa đi là mất dấu
ngờ đâu tôi lại có lần về
gặp nhau hai đứa cùng ngơ ngẩn
trái tim loạn nhịp, đập không đều...
mỗi khi nhắc tới đình Đa Cát
sao lòng nhớ quá chuyện ngày xưa !
tình yêu tôi lớn từ nơi ấy
giữ hoài cho tới mãi hôm nay...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét