tháng 1 21, 2010

MƯA !


Nghe ( chỉ nghe thôi, chưa thấy ) mưa Huế vừa buồn thê thiết vừa dai dẳng tới nổi trời cũng buồn đất cũng buồn và người, thì nói chi, buồn suốt dạ !
Tôi chưa có dịp tầm tã mưa Huế nên không nói ra lời buồn tới đâu nhưng nếu nói về trời mưa Đàlạt thì e ra cũng buồn tới, hay gần ngang, với Huế.
Huế cũng là gốc quê tôi. Quê Cha quê Mẹ nên chi tôi cứ thường nhớ Huế.
Khi cha mẹ rời quê lập nghiệp phương xa, lưu lạc tới vùng đất đàlạt thì tôi là dân đàlạt bởi vì tôi sinh ra và trưởng thành ở vùng đất này. Vùng đất lạnh và mưa.
Mưa !
Giọt ngắn giọt dài giọt mưa đan chéo.
Giọt ngắn cũng gợi nhớ thương. Giọt dài cũng gợi thương nhớ. Ngó trời mưa thường dễ chạnh lòng hơn là ngó trời nắng. Chắc là vì mưa thì ướt(át) tình hơn là nắng(khô) rang !.
Có phải vậy không !. Thiệt tình, tôi cũng không chắc nữa !
Chỉ cảm nhận là ngó nắng, nhiều khi mơ hồ lẫn lộn và gần gụi chan hòa cái nắng nhatrang, sàigòn hay những vùng đất giòn nắng mà tôi đã từng đi qua. Nhưng nếu ngó mưa thì không thấy chi, chỉ thấy riêng hiu quạnh trời hiu quạnh đất và hiu quạnh, mình.
Huế mưa thì tôi chưa từng dầu dãi(nắng) mưa. Nhưng mưa đàlạt thì tôi đã từng bao mùa...
Đàlạt không mưa thì thôi, chỉ lạnh. Mưa thì dai dẳng mà lạnh thấu xương. Mưa kéo dài lê thê tới nổi buồn mê buồn mệt. Cả bầu trời u ám mịt mờ giăng bủa ngày này qua ngày khác. Một ngày như mọi ngày. Mọi ngày như một ngày. Ngó trời ngó đất hôm qua cũng giống như ngày hôm nay. Ngồi co ro trong nhà mà thấm đẫm tận cùng nỗi buồn chia chung với đất với trời. Nhịp sinh hoạt vốn đã thầm lặng, trúng mưa, lại càng ủ dột lặng thầm đến tê điếng cả lòng người...
Phố xá vắng hoe nói chi tới những vùng xa phố. Chỉ có gió rít và mưa rơi lang bạt trên những nẻo đường với hoang lạnh bạt ngàn.
Không khí ấm nồng co cụm lại trong từng mái nhà. Mọi người giữ níu nhau để san sẻ nỗi buồn thấm đất cái lạnh thấu trời mưa dai gió giật. Phần đông, hầu như là hơn mức phần đông gia đình, khơi bếp lửa hồng quây quần chia nhau miếng bánh xèo, bánh căn, nồi cơm nóng hổi là cái thú không gì sánh được trong những ngày gió mưa đàlạt.
Ngồi bên bếp lửa chờ tới lượt mình bỏ cặp bánh căn nóng hổi vô chén, chan muỗng nước-mắm (hay là mắm nêm)chanh-đường , bỏ thêm muỗng dầu hành, dằm thêm miếng ớt...
Cầm cái tô đã bỏ sẵn sá-lách và các loại rau răm,húng thơm, húng nhủi, tía tô, kinh giới đón cái bánh xèo nóng hổi giòn rụm từ trong chảo. Bỏ thêm một muỗng ớt đỏ xào dầu phụng...
Xới lưng chén cơm nóng hổi rồi múc đầy muỗng cá cơm rang khô dầm trong tô nước mắm chanh đường với tỏi bằm nhỏ. Nhón thêm trái ớt-chỉ-thiên...
Chỉ chừng ấy món ăn ( chưa kể thêm nhiều, rất nhiều, món nữa) chủ trị mưa chống lạnh đàlạt.
Bây giờ, ở nơi đây, trời đang mưa. Mùa mưa!
Không thấy chi. Không có chi. Chỉ thấy mây trời vần vụ. Chỉ có nỗi buồn.
Và nhớ......

Chiều mưa Cali, 21/01/10

Không có nhận xét nào: