đi loanh quanh rồi về
mình không còn như xưa
đã thấu lạnh cơn mưa
đã khô giòn vạt nắng
tóc ngả màu muối mặn
da trổ dấu đồi mồi
giang hồ thôi đã mỏi
về lại ngồi co ro
ngồi ngó vầng Trăng to
bỗng thấy mình quá nhỏ
Trăng khi mờ khi tỏ
mình không tỏ, đang mờ
chỉ còn lại câu Thơ
vực ngày xưa trở lại
Thơ muôn đời trẻ mãi
dù về đâu nơi đâu....
12/09
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét