buổi
tôi về tìm trú nhà xưa
em
khóc in mưa trời Đà Lạt
mưa
rơi nước ngọt mưa em mặn
mưa
tôi thì mặn chát mặn chằn
khóc
đã nưa rồi vui tới ngấn
lạ
lùng nước mắt vẫn dòng trôi
ôm
nhau mới thấu lòng nước mắt
buồn
cũng rơi vui quá cũng rơi
từ
đó hai mình giạt dòng trôi
níu
thêm cay đắng ghé hiên đời
vẫn
tình yêu trượt dài tới nỗi
có
nhau bèo giạt vói hoa trôi
một thuở tôi lỡ thời trơ trọi
tìm
em ghé mỏn chốn nương thân
cám
ơn đời buồn vui khánh tận
vẫn
chia nhau lạc bước phong trần
ở
chốn khó dung thời lạc vận
thì
thôi rượt đuổi nẻo sơn khê
em
níu tình tôi từ dạo ấy
tới
nay mờ mịt dấu đường quê
tháng
Tư có lắm lời muốn kể
mà
thôi chừng đó cũng cũng đủ rồi....
viết dưới hiên trăng 22/04/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét