nhiều
năm xa em về đà lạt
phố
chợ ngày xưa có lạ nhìn
người
thuở đi xa giờ quày lại
chỉ
là du khách đến rồi đi
ánh
nhìn như vậy không vui lắm
chẳng
trách gì đâu cảnh đổi đời
người
xưa về lại thành người lạ
đà
lạt giờ đây đã lạt rồi
thôi
em đừng nói chuyện thời gần
cứ
nhắn thời xa cho tình tự
đà
lạt có răng rồi cũng rứa
vẫn
cắn tình nhau tới sật sừ
nói
gần nói xa ra nói thiệt
hai
mình vốn cùng làng cùng xóm
lên
xuống gặp nhau rồi ôm riết
tận
giờ vẫn miết chặt vòng ôm
em
về đòi nợ trời đà lạt
trả
lại cho anh lụy một thời
như
hồi dạo phố đêm se lạnh
trái
bắp nướng mỡ hành nóng hổi
như
những chiều mưa giăng cố quận
quán
bánh xèo ngồi ghé gần nhau
như
đêm khuya về đường vắng lặng
ổ
bánh mì wĩnh chấn giòn tan
như
ngọt chén chè kê mệ Xứng
ngó
em nheo mắt rồi liếc anh
ngó
liếc một hồi làm phát ngượng
chén
chè xưa quên nhớ để dành
còn
biết bao quên rồi lại nhớ
một
thời chốn cũ níu đời nhau
nay
dịp trở về em gom gói
trả
bớt cho anh cuộc bể dâu
lâu
quá anh không về thăm lại
ai
đời lại quá quắt đổi thay
dấu
cũ như muôn trùng xa ngái
níu
hoài cũng lỏng lẻo vòng tay
thôi
thì em xong việc rồi đi
đừng
ở lâu chi cho bi lụy
anh
tự biết mình em yên chí
buồn
vui cũng đủ ngấm thịnh suy
quê
xa rưng nhớ trời quê cũ
đau
nhói lòng riêng nhớ vậy thôi
cám
ơn em không thèm cất giú
nói
thiệt lòng nhau buổi đổi đời
đà
lạt chúng mình giờ đã lạc
em
về ngơ ngác ngó dòng trôi
thì
thôi ghé chút rồi thoái thác
về
tìm nhau dẫu lạ phương trời
anh
viết bài Thơ này rất thật
nói
vói quê riêng của chúng mình
đà
lạt hai mình giờ đã lạc
buồn
vui không lẻ cứ mần thinh....
viết dưới hiên trăng 19/04/2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét