ra vô một khoảnh sân Đình phong rêu
chuông khua trống rộn nhẹ hều
pháo xì pháo tịt hùa theo phát rầu
cây Nêu rũ ngọn héo xàu
bánh Chưng bánh Tét ngó nhau ngỡ ngàng
dòng đời từ dạo sang trang
rủ nhau hai đứa mình chan nhau già !
giựt mình trượt
ván can qua
bể dâu thương
hải giờ là vậy sao !
nhớ hồi ta
muốn té nhào
mắt môi em
đượm hoa Đào hoa Maitóc em khôn ngắn không dài
chỉ vừa đủ ngấn cho ai dòm hoài
tình em trong ấm lạnh ngoài
nên chi hai đứa mới choài đạp nhau
bao năm ván trải sàn cầu
qua sông vượt biển dãi dầu níu nhau
chuyện xưa dàn
dựng dạo đầu
giờ thì năm
mới bắt cầu chuyện nayhương hoa chi lắm giờ đây
ngầm ngầm mà rất hương đằm
càng lâu hung lại càng ngầm chia hơn
hai-mươi-năm tưởng trống trơn
ai ngờ có trống vẫn còn chiêng đây
chiêng khua trống rộn như vầy
có thêm con cháu vỗ tay pháo giòn
nhớ xưa sáu mạng ngược dòng
nhớ nay dòng chảy cá lòng tong bơi
ghé nơi cuối
đất cùng trời
tưởng là ghé
xíu ai đời ghé luônghé lâu thét đỗi luông tuồng
cháu bà Ngoại ẳm cháu ông Nội nhìn
cháu hai bên cháu hai mình
in như hồi đó hai tình nhập chung
bây giờ ngoại nội tưng bừng
ông nhìn bà ngó quá chừng chưa bưa
hôm qua nắng
chiều nay mưa
ai đâu biết
được niềm sưa nỗi dày
Hiên Trăng
rớt nhớ như vầy
bỏ đâu cho
ngạ nỗi này nỗi kianỗi nào cũng đủ phần chia
mổi người một mén đầm đìa nhớ nhau
nhớ nhau từng ở nhau lâu
nay ai nấy ở chớ đâu ở hoài
mấy ngày tết gặp vậy thôi
đông vui chưa đủ nắm xôi no tình
xập xình rồi
cũng hai mình
ra vô một
khoảnh sân Đình phong rêu….
Hiên Trăng
03/03/2015
mồng
mười-hai-tết ẤT Mùi 2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét