hồi đi đào hầm
lấy lớp sái đãi ra vàng cám ở K.60 Di Linh Lâm Đồng thiệt là ngưỡng mộ giọng ca
Bảo Yến, tuy o mới xuất hiện gần đây thôi nhưng hút hồn người nghe o hát, có
tui. Mấy cái quán liêu xiêu dựng lên vội vã để phục vụ cấp thời nhu cầu người
đi đãi vàng không thể thiếu tiếng hát của o. Mà o có ở đây đâu, nơi khỉ ho vượn
hú nơi đổi mồ hôi và máu để kiếm miếng cơm chan vô đời sống cùng tận đói cùng
tận nghèo tận cùng gian khổ mà bươi đất kiếm miếng ăn. Quán mô mà không có
tiếng hát của o là ế. Ly rượu, ly cà phê, điếu thuốc rê mà không có tiếng hát
của o là nhạt phèo. Nói rứa biết là o vô cùng thân mật dịu dàng đầm ấm xoa dịu
vỗ về cho nguôi buồn nguôi mệt nguôi cô đơn trống vắng nguôi nỗi đau thua cuộc
thế xoay vần. Ghé thăm o là ghé sớt nỗi buồn chia trong giọng ca luyến láy. Rứa
o ở mô tụi này đâu biết. Chỉ biết o có tiếng hát trời cho để mổi đêm đêm sau
một ngày đào hầm đãi sái vô quán ngồi buồn vui ly rượu điếu thuốc miếng cá khô
để o mát-sa cho một ngày nhiều ngày ma-sát. Tiếng hát của o đã phần nào xoa dịu
tận cùng nỗi khổ, hồi đó, o nờ.
là hồi đó, lâu hung, những ngày mưa gió dầm dề phải ngưng không đào thêm nữa sợ nước ngấm sập hầm. Rứa là thất nghiệp nên chi thời gian chờ mưa dài ngày cho dứt hột mới lê la hàng quán mới đêm nằm trăn trở chuyện áo cơm cay cực thời buổi đổi đời. Tui có kỷ niệm với o mà o mô biết !. Là có một đêm khi từ hàng quán liêu xiêu tôi cũng liêu xiêu trở về nằm thao thức nghe tiếng hát của o mà tui, ốt dột quá, khóc thầm. Nghe nói o sinh ra rồi lớn lên ở thành Nội Huế. Rứa là một nơi chốn với nhau dù tui không sinh ra ở Huế mà gốc gác thủy chung cũng rứa thôi. Rứa là mình chung nhau ở Huế. Đêm nớ nghe mưa đồm độp trên mái lều, nghe mưa sói hột rừng núi quạnh hiu, nghe mưa rớt độp trong lòng, nghe mưa sói đau tháng ngày mai rồi không biết về đâu tới đâu trong cuộc tình đời mịt mờ trăm nỗi…Tui nghe tiếng hát mưa của o…Chiều nay mưa trên phố Huế Kiếp giang hồ không bến đợi. Mà mưa sao vẫn rơi rơi hoài cho lòng nhớ ai. Ngày chia tay hôm nao còn đây. Nước trên sông Hương còn đầy. Tình đã xa gió mưa u hoài mắt lệ ngắn dài. Chiều mưa trên Kinh Đô Huế Tiếng mưa còn vương kỷ niệm Ngày quen nhau dưới chân Thiên Mụ anh còn nhớ không? Chợ Đông Ba khi mình qua Lá me bay bay là đà. Chiều thiết tha có anh bên mình mà ngỡ hôm qua Hò...ơi...!!! Ơi...hò...!!! Chiều mưa phố buồn. Chiều mưa phố xưa u buồn có ai mong đợi. Một người biền biệt nơi mô Để nhớ với thương một người. Chiều nay mưa trên phố Huế Biết ai đã quên ai rồi. Hạt mưa rơi vẫn rơi rơi đều cho lòng u hoài. Ngày xưa mưa rơi thì sao. Bây chừ nghe mưa lại buồn. Vì tiếng mưa, tiếng mưa trong lòng làm mình cô đơn…
Tui nói thiệt với o, tui người Huế nên chi rất Huế, trong lời Thơ, nguyên bản, của ôn mô đó viết là bây chừ mưa…mà o hát tráo lại răng chừ mưa, nghe rặt Huế quá chừng quá đỗi. Chỉ một chữ thôi mà thiệt quá sức Huế ngậm ngùi. Ôn vua nhạc Việt, Duy Khánh, cũng hát rứa mà tui cũng ưng lòng như rứa. Đêm ngày xưa đó, chừ là đã lạc bước ngày xưa…
có ai ngờ mô mấy mươi năm người không còn đào hầm lấy sái đãi vàng, người mong có có một ngày nghe lại tiếng hát đêm xưa, để kể lại chuyện đãi vàng tìm miếng no miếng đói ở rừng núi quê nhà một thời sa cơ thất thế lại tìm được tiếng hát ngày xưa…
dặm đường ly xứ, bạn tôi, anh Võ Tá Hân “chấm” bài thơ Món Qùa Sinh Nhật để phổ nhạc rồi cũng tình cờ chọn tiếng hát của o. dặm đường ly xứ, bạn tôi, anh Võ Tá Hân “chấm” bài thơ Món Qùa Sinh Nhật để phổ nhạc rồi cũng tình cờ chọn tiếng hát của o. có hòa âm của anh Quốc Dũng là chồng của o, hồi nớ, nữa đó.
cám ơn anh Võ Tá Hân
cám
ơn o
cám
ơn một thời đào hầm lấy sái đãi vàng
cám
ơn tôi ngẫu hứng bài Thơ...
và,
cũng xin cám ơn một đời Thơ lộng gió phương trời....
Phòng Văn,
18/03/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét