nhớ ngày hạt muối cắn đôi
bát cơm chia nửa, mảnh đời chia
đau
giờ đây
chia bạc mái đầu
vẫn thương cô Tấm dãi dầu, ngày
xưa...
tặng Em và những người vợ đã từng nuôi
chồng trong những năm dài tù ngục.
anh vẫn ngồi tĩnh lặng nỗi niềm xưa
nhớ quê hương có một thời đau xót
lòng bồi hồi ghi lại chuyện ngày qua....
buổi đói cơm
mình chia sớt cùng nhau
em chia khổ –
anh chia đời tù ngụchạt muối cắn đôi nhấp đời mặn nhạt
nuôi chồng con mòn mỏi tuổi xuân thì
buổi ra đi áo
cơm em đùm bọc
tiễn chồng xa
không có rượu ly bôichỉ nước mắt và chuỗi ngày lao khổ
biết ngày nao và, biết đến bao giờ !...
xưa anh
đi dọc ngang trời đất rộng
mà nay thì
lầm lũi chiếc xe tùem đứng bên đường vẫy tay chẳng nổi
đời lầm than từ phút đó, em ơi !
em về đi, còn
đứng đợi làm chi !
chiều nhạt
nắng gợi buồn thân cây cỏanh, tên lính nhục đau cùng thế cuộc
nghĩ về em, người vợ lính buồn hiu....
đường anh đi
gông cùm và rào kẽm
là lưỡi lê và
nòng súng hận thùnghĩ đời em cũng khác gì thân phận
một cảnh tù trong tù ngục bao la
sao kể hết
những tấm lòng người vợ
nuôi chồng
con dài năm, tháng đợi chờlòng trải rộng cả một trời tình nghĩa
mà thân thì héo hắt nỗi niềm riêng
dù nắng, dù
mưa, dù đời cay nghiệt
lặn lội tìm
chồng mỗi tháng thăm nuôimiếng ngọt, miếng ngon dành :”Anh nếm thử
em và con thì đã có phần rồi...”
nuốt nghẹn
miếng ăn mà rưng nước mắt
cầm tay em.
Gầy guộc đến như vầy !chỉ đôi mắt là vẫn còn trong sáng
như thuở nào mình đã...phải lòng nhau
lau
nước mắt đi em, đừng khóc nữa
tội
lòng anh thức trắng mấy đêm dàiđời cay đắng để mình em gánh nặng
cuộc đổi đời, anh hổ thẹn cùng em !
nếu lỡ
mai đây anh chẳng trở về
em hãy
gắng chia giùm anh đoạn cuốitình đã trọn, nghĩa đã là sâu nặng
gắng nuôi con và tìm lại tuổi xuân
ai đã
từng nuôi chồng đi “cải tạo”
cũng
thấu lòng nhau, tình nghĩa mặn nồngdù thân xác có mỏi mòn trơ trọi
nhưng tấm lòng – vẫn một tấm lòng son
em đã
từng nuôi anh dài năm, tháng
Chàng
đi đâu Thiếp cũng theo cùngvẫn giỏ thăm nuôi, vẫn lòng chung thủy
vẫn là em, người vợ lính ngày xưa...
...đã qua
rồi, những tháng ngày cay đắng
em vẫn là
cô Tấm ngày xưa thôidù đất khách quê người, lòng vẫn vậy
vẫn sắt son lòng Mẹ Việt
(Trích Nhánh Rong Phiêu, Thơ, Hiên Trăng 1999 )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét