con suối nhỏ xa nguồn ra sông. Sông nhập nhánh bỏ nguồn ra
biển. Biển cuồng nộ nuôi ngàn con sóng. Vồ vập người trong
cuộc đảo điên.
Đời làm cuộc chia ly sầu thảm. Lớn lao thêm những khổ những buồn. Ai cắt ruột cho đau, đau thắt. Nghiệt oan chi mà nặng vậy Trời!
Đi mỗi bước nặng lòng mỗi bước. Quê hương ơi ở cuối trời xa. Có cái nắng rất là óng mượt. Có cái mưa rất đỗi thiết tha!
Có hương trầm ấm lòng Tổ-tiên. Mái Đình cong dựa bóng Đa già. Phong rêu phủ đền đài lăng miếu. Lớp phế hưng tràn cuộc bể dâu.
Em ơi anh viết lời sông núi. Sông cạn nguồn khô núi lở bồi. Nước non ngàn dặm đời oan nghiệt. Quê hương xa ngái cố hương ơi !
Đồng ruộng cằn khô bông lúa lép. Lũy tre xanh vàng buổi binh đao. Kẻ đi người ở đời khô héo. Lòng quặn đau theo vận nước đau !
Con chim vỗ cánh trời xa lạ. Nhánh rong phiêu nhớ đám lục bình. Núi nhớ sông nặng lòng thương hải. Người nhớ người buồn cảnh biệt ly.
Những biệt ly dài những biệt ly. Rưng mắt lệ bao lần đưa tiễn. Buổi nhiễu nhương làm nên nghịch lý. Người đuổi người theo vận truân chuyên.
Có buồn nào hơn nữa không em. Em cứ kể và, tôi cứ viết. Vắt cho Đời những dòng khô kiệt. Để mai sau sống gởi, thác về….
(Trích Xóm Đình Đa Cát, tuyền tập thơ văn, Hiên Trăng 2000 )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét