ta ngồi ở góc chợ Đời
thấy em cũng một góc, ngồi, buồn hiu
nắng bể dâu trượt giữa chiều
mây tang thương lạc qua miền nhiễu nhương
tấc lòng ta trải cố hương
buổi đau cơ vận buổi buồn chia xa
niềm đau em bỏ lại nhà
chỉ đem theo nỗi xót xa quặn lòng
hóa lòng ta cũng bềnh bồng
bỏ trong Thơ thả theo dòng nổi trôi
ta ngồi ở góc chợ Đời
buồn vui xin cứ cùng ngồi với ta
dẫu gì thì cũng đã xa
quê hương nay đã gọi thầm cố hương
quá giang tới chỗ cùng đường
buồn-vui-sướng-khổ cúng dường cho nhau...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét