tháng 4 24, 2009
Đàn chim dạn dĩ đi tìm thức ăn trên bàn, dưới lối đi, quanh hồ phun nước bỗng giật mình bay chấp chới. Lại có chuyến xe bus vừa đổ xuống trước sân khách sạn. Dòng người chờ đợi háo hức, đã xôn xao tay xách tay mang chờ lên xe.
Bỗng nhiên ôn nghe tiếng khóc la khi cửa xe vừa mở. Người đàn ông ôm đứa bé từ trên xe hối hả bước xuống chạy nhanh về phía bàn bên kia, gần trước chỗ ôn ngồi. Đứa bé không ngừng la khóc, choài, đạp, rướn người về chiếc xe bus. Dòng người đang lặng thầm chờ lên xe đều hướng nhìn về phía hai người. Ôn cũng kín đáo liếc nhìn. Tiếng khóc la thảm thiết làm cho Ôn, dù không liên hệ máu mũ chi, cũng thấy xót xa.Ôn định dời chỗ ngồi về cuối góc sân để xa tiếng khóc não nề, cũng để tránh sự bối rối khi thấy người cha vừa dỗ dành đứa con vừa nhìn ôn có vẻ ái ngại. Cũng vừa lúc đó, ôn thấy người đàn bà ôm đứa con nữa, chạy đến. Đứa bé, nhỏ hơn, choài đạp la khóc rướn người về hướng chiếc xe bus. Sau đó là cặp vợ chồng lớn tuổi( có lẽ là Ông Bà Nội [ hay Ngoại] hớt hãi chạy theo. Cả gia đình lăng xăng bối rối cố gắng dỗ dành hai đứa con(cháu). Tiếng khóc la lúc này lại càng thê thiết, cả hai đứa đều cố choài người về hướng chiếc xe bus đang từ từ chuyển bánh.
Ôn quyết định rất nhanh là ngồi lại, thầm quan sát . Tiếng khóc của hai đứa nhỏ đã đi đúng đề tài . Một cơ hội quý hiếm tình cờ !
Bây giờ thì ôn xóa bỏ để viết lại, mấy dòng nhập bài, là các cháu ngộ ngĩnh của ôn hay khóc quá nhưng không khóc hay như hai chú bé này.
Khóc đến nỗi ôn cũng phải mất bình tĩnh.
Hai ông bà (ngoại hay nội) thì thật sự hoảng hốt hết nhìn cháu, nhìn con rồi nhìn nhau đau khổ, thở dài.
Cặp vợ chồng (cha, mẹ) thì thôi, không phải nói. Họ chỉ biết ngồi ôm hai đứa con sau khi đã tìm hết cách dỗ dành. Bánh trái cùng những chai nước ngọt đủ màu sắc và cả những thứ đồ chơi được lôi ra từ trong balô của cả mấy người cũng không làm cho tiếng khóc ngưng .Vẫn cứ đều đặn, dai dẳng. Nhìn gương mặt đau khổ, thật sự đau khổ, của cặp vợ chồng trẻ đang bất lực ôm hai đứa con, ôn cảm nhận và chia sẻ thấm thía tâm trạng và nỗi buồn phiền của các bậc cha mẹ khi có những đứa con hư.
Và thật là quá đỗi bất ngờ, khi trong hoàn cảnh tiếng khóc la choài đạp, ôn hốt ngộ mà nhận ra mình là người hạnh phúc !
Nếu quan niệm hạnh phúc là một điều cao xa cần có hoàn cảnh điều kiện và quyết tâm để đạt đến thì chắc là, trong hoàn cảnh này, ôn không phải là ngộ, mà là ngộ nhận.
Trong chặng đường đời đã đi qua, ôn quan niệm hạnh phúc là rất bình thường là điều có thật không hề cao xa mà gần gụi bên mình. Đang đói mà có được miếng ăn. Đang buồn mà có người chia sẻ. Đang bệnh hoạn cô đơn mà có người quan tâm săn sóc. Đang lỡ độ đường mà có người cho quá giang. Đang thất nghiệp nhăn da tóp má mà có được việc làm. Đang nín “tè” đến độ chịu không nổi chịu mà được Ba (cậu) của các cháu ghé vô rest area để xả-bầu-tâm-sự…Đại khái là những chuyện nhỏ nhặt trong đời, gần gụi trong cuộc sống khi đang cầu-được-mà-có-được thì gọi là hạnh phúc chứ còn gọi là gì nữa!.
Ôn có đọc mà thấy chóng mặt mấy cái bài viết nói về hạnh phúc, mấy bài thuyết giảng về hạnh phúc. Chi mà cao xa dữ vậy trời!.
Ôn thiệt tình với không tới. Mà nếu như với tới cái hạnh- phúc-chuẩn-mực như vậy thì e rằng ôn không còn thời gian để hưởng. Thôi thì cứ xin về lại với cái hạnh phúc bình thường trong cuộc sống bình thường và những ước mơ thật bình thường như những ngày ôn đã thể nghiệm cuộc đời mình trong cuộc bể dâu thương hải. Ôn nói rồi mà ! Đang đói mà có được đỡ lòng miếng khoai sắn rau dưa . Giữa đường đứt gánh mộng sông hồ lại có người cùng chia sẻ tâm sự thế-thời-phải-thế…Nếu không gọi đó là hạnh phúc, thì gọi là chi!!!
…những tháng, năm đời đem khốn khó
chia đôi cắn nửa những phiền lo
miếng cơm không đủ dằn cơn đói
rét lạnh Trời cho thắt cả người
bếp lửa nhỏ nhoi chiều đạm bạc
rau dưa qua bữa sống qua ngày
để thương nhau cho trọn kiếp này
nghèo đói có nhau là hạnh phúc
đời sống dẫu thêm nhiều cơ cực
cũng không bớt xén được tình yêu
em về sương rớt hột bên hiên
tôi về khói bếp rủ chiều nghiêng
nồi cơm độn nửa phần khoai sắn
dĩa rau thơm thảo những buồn vui
gió rét theo về từ hướng núi
khẽ khàng chừa lại chỗ hai ta
một chỗ tình yêu làm nắng ấm
đến nỗi mùa Đông cũng lạc loài....
hạnh phúc đâu xa, gần gang tấc
chỉ níu vừa thôi, cũng thấy rồi….
(mùa đông, thơ trần huy sao, nhánh rong phiêu 1999)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét