tháng 4 24, 2009


Sáng nay, Ôn tìm một bàn khuất ở sân trước khách sạn để viết cho xong câu chuyện này. Cũng xin nói rõ là chẳng có câu chuyện gì để mà viết cho xong bởi vì Ôn đâu có dàn dựng cốt chuyện sẵn, chỉ thấy sao viết vậy về các cháu ngộ ngĩnh của Ôn trong những ngày đi thăm xứ thần tiên.
Xứ Thần Tiên của một thời thơ ấu mà Ôn cứ mơ ước sẽ được lạc vào để nhìn cô Bạch Tuyết với bảy chú lùn, bộ phim hoạt hình đầu tiên của Walt Disney, có nhân vật kích thước như người thật, có màu sắc và âm thanh sinh động làm mê mệt biết bao tâm hồn tuổi thơ Việt Nam. Sau này, Ôn biết thêm, có cả tâm hồn tuổi thơ của toàn thế giới. Ông Walt Disney là Ông Tiên với đầy đủ phép màu qua hàng loạt bộ phim hoạt hình với những hình ảnh ghi khắc sâu đậm trong tâm hồn, không chỉ là trẻ thơ mà còn có cả trẻ-già !
Ông Disney không chỉ dừng ở đó !
Ý tưởng xây dựng một công viên giải trí hình thành năm 1953. Tháng 2/1954 kế hoạch cho công viên Disneyland và chương trình truyền hình được công bố. Loạt chương trình nói về sự hấp dẫn của công viên bắt đầu vào tháng 10/1955 do chính ông hướng dẫn.
Ngày 17/07/1955, Disneyland, sản phẩm kết tinh sáng tạo với những kỷ thuật hiện đại của Ông Tiên Walt Disney ( tên họ đầy đủ là Walter Eilas Disney ) chính thức mở cửa tại tiểu bang California của xứ Hoa Kỳ. Có khoảng 30 ngàn người tham dự lễ hội khai trương. Chương trình truyền hình 90 phút với 29 máy và 63 chuyên gia kỷ thuật tiêu tốn 11 triệu đô la.
Disneyland đã trở thành một biểu tượng lớn! Là xứ sở thần tiên của tuổi thơ !
Ngày đó, khi Ôn còn là chú bé bằng ( và cả khi lớn hơn ) các cháu bây giờ, Ôn mơ có một ngày tìm đến được Xứ Thần Tiên.
Ngày nay, như là một phép màu, Ôn đang đứng trên mảnh đất của Xứ Thần Tiên một thời mơ ước.
Ôn đến Xứ Thần Tiên sau mấy mươi năm ! Trễ muộn lắm rồi ! Bởi vì không chỉ có một mình, mà với Mệ (hồi đó gọi là O, nay đã lên chức, phẩm hàm cao hơn !) và các con ( cùng) các cháu.
Tiếng là đến, nhưng đến với tuổi trẻ-già, không còn là tuổi thơ. Nàng Bạch Tuyết, sau chừng đó tháng năm, nay chắc cũng quá già ! Bảy chú lùn e chắc lùn thêm vì mớ tuổi đời đè nặng trên lưng, còng xuống ! Lùn (thêm) hơn, là cái chắc!
Từ ước mơ xa và xưa như chuyện cổ tích mà nay đạt được, thiệt đáng vui mừng.
Xứ Thần Tiên gần đây thôi, chỉ cách khách sạn đâu hơn khoảng 10 phút đường xe bus.
Ôn chắc là khoảng chừng thời gian đó vì cứ nửa tiếng là có chuyến xe về đậu trước sân khách sạn để thả người xuống ( Xứ Huê Kỳ ) và đón người lên ( Xứ Thần Tiên ).
Buổi sáng trời lạnh và gió. Cơn gió chướng Santa Ana mang độ ẩm lạnh suốt dọc cả miền Nam Cali. Mùa nóng, gió Santa được gọi là gió Nồm Nam. Mùa lạnh gọi là gió Bấc. Đó cũng chỉ là cách gọi của người xa quê hương khi nhớ về cái nóng miên man hay cái lạnh se lòng của từng cơn gió theo mùa ở chốn quê xưa. Ớ đây là chốn quê người, nóng lạnh cũng theo phong thổ, khác chốn quê xưa.
Ôn ngồi co ro nhìn ngó người qua kẻ lại và người lên kẻ xuống từ những chuyến xe bus đi, về.
Hình như là người ta không ngủ, giành giựt thời gian để tìm tới Xứ Thần Tiên. Chuyến xe vừa ngừng, người chưa kịp xuống, đã có dòng người háo hức chờ lên. Im lặng và nhường nhịn, không giành giựt chen lấn tranh hơn như bản tính cố hữu của người Á Đông. So sánh và nhận định như vậy cũng có thể là đúng mà chưa đúng lắm.
Cũng có thể là : lượt người xuống, sau khoảng thời gian thăm thú Xứ Thần Tiên, đã được người Tiên hóa giải lòng sân si vốn có của kẻ phàm trần.
Cũng có thể là : lượt người lên, cố dọn lòng thanh thản để hòa nhập vào Xứ Thần Tiên, nơi không còn có những hư hỏng của người trần tục !
Có thể là như thế. Có thể là không như thế.
Đông Tây vẫn còn có những khác biệt và ngộ nhận. Điều bên này làm hay, bên kia lại thấy dỡ. Điều bên kia làm tốt, bên này lại thấy không nên.
Kẻ lên người xuống thầm lặng như buổi sáng tĩnh vật với bàn ghế chỗ Ôn ngồi bên trang giấy trắng và cây bút còn chưa rót mực. Tĩnh lặng và chìm lắng trong không khí se thắt, lạnh lùng. Những chuyến xe tuần tự đi, về mà trang giấy vẫn còn trơn !

Không có nhận xét nào: