ta thường ngồi với một mình
khuya
lơ khuya lắc đặng rình câu Thơ
tiếng
là tình bạn thuở giờ
mổi
khi muốn gặp phải chờ đợi nhau
khi
chờ lâu lúc đợi mau
nói
chung là cứ nhớ nhau thì tìm
không
hò hẹn chỉ im lìm
ngẫu
nhiên ngẫu hứng ngẫu tình gặp nhau
đôi
khi ngồi quá đỗi lâu
xót
tìm câu chữ mà đâu thấy gì
nhiều
khi ngồi mới nhâm nhi
bất
ngờ câu chữ lượt đi lượt về
phải
ghi vội ý bên lề
không
thôi câu chữ bộn bề rồi quên
tình Thơ làm vậy rồi quen
câu
ghi ý vội mới lên một bài
có
bài ngắn có bài dài
có
khi tiếp dẫn hai bài đã nư
người
Thơ vốn tự nên hư
cứ
rình cứ đợi làm như vô tình
nghiệp
duyên nào giữ hai mình
chắc
là nghiệp chướng mới rình chờ nhau
chờ
lâu mà có gặp đâu
khi
không chờ lại gặp nhau, thiệt tình
như
bài lục-bát-thình-lình
sáng-nay
có đợi có rình rập chi
vậy
mà câu chữ cách gì
ngăn không đặng kịp ý tình Thơ buông...
Hiên
Trăng 11/01/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét