Trăng quê
Đặng Can
tôi xưa là dân H.O
dắt em qua tới bến bờ tự do
coi như em cũng H.O
hèn chi nhắc nhớ mới... ho quá chừng !
năm rồi ho quá tưng bừng
năm nay ngó bộ còn tưng hơn nhiều
mổi năm cứ vậy đều đều
H.O vẫn ghé khều khều em ho
ho chi mà muốn đắm đò
trời đang mưa cũng vắt giò chạy tiêu
sáng chút chút chiều nhiều nhiều
tới đêm loạn khúc đàn Kiều ngũ cung :
“Khúc đâu Hán Sở chiến trường
Nghe ra tiếng sắt, tiếng vàng chen nhau.
Nghe ra tiếng sắt, tiếng vàng chen nhau.
Khúc đâu Tư Mã phượng cầu
Nghe ra như oán như sầu phải chăng!
Kê Khang này khúc Quảng lăng
Một là lưu thủy, hai rằng hành vân....”
Nghe ra như oán như sầu phải chăng!
Kê Khang này khúc Quảng lăng
Một là lưu thủy, hai rằng hành vân....”
hành
vân chi chỉ hành thân
tiếng
khan tiếng sụ sém gần dứt hơi
mổi
năm lưu thủy đáo hồi
một vừa ho sụ hai rồi ho khan
nằm
bên lòng nhói đau ran
tiếng
khan tiếng sụ giựt ngang tiếng...khò !!!
Thơ
“nhẩm” đêm khuya, giờ viết lại
Mùa ho, 09/01/1016
Mùa ho, 09/01/1016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét