ông Phan Khôi có bài thơ Tình Già
thiên hạ cảm thương tình già quá đỗi
bắt chước ông viết thơ tình đổi mới
chưa đủ già không đủ trẻ chỉ lươn ươn
câu chuyện tình bối cảnh xứ mù sương
một ngày đầu năm nẳm năm nào không nhớ
khu phố Hòa Bình xuống cầu thang Chợ
bến xe Lam trước quán cà phê Tùng
hai đứa hẹn hò làm như ăn vụng
Mạ em giả lơ hay đã biết hết rồi
thả lỏng tụi bây cho đứa mong đứa đợi
hẹn hò đi chơi thôi quờ quạng chi mô
mà thiệt tình yêu hồi đó hiền khô
khẽ chạm tay nhau tưởng như điện giựt
đi mới quanh co đành ôm ray ôm rứt
em lên xe Lam tôi đường chiều ngơ ngác
phố mù sương ơi một thời Đà Lạt
tôi lang thang lượm mót vói tình yêu
em lên xe Lam chắc ngó ít nhiều
bỏ xót xa nhau nhói tình năm mới
ơi Đà Lạt xứ mù sương quá tội
tội nghiệp cách gì dấu vết tình xưa
tới tận giờ trơn rồi trượt nắng mưa
cứ xót lòng nhau chuyến xe Lam ngày đó
trước yêu sau yêu em tôi vẫn làm Thơ
chuyện đời thường chan thêm cho lãng mạn
nay đầu năm bài thơ tình Đà Lạt
trộn đời thường vô tản mạn vậy thôi
em có đọc giú lặng thầm đừng nói
cứ để ngày xưa thè thẹ gặp lại nhau
người-ngày-ấy là em chớ phải ai đâu
ngươi-ngày-nào là tôi một thuở tìm nhau
đời sống tận giờ thương hải bể dâu
không dễ gì tìm tình yêu nhớ lại
mấy mươi năm đời theo tình xa ngái
chuyến xe Lam còn gọi nhớ một thời
giờ năm tháng hai mình cụng đất xa trời
tôi viết lại bài Thơ nhớ hồi Đà Lạt
em giữ giùm nghen giú tình đừng để mất
bởi biết đâu mai mốt người xa người...
Hiên Trăng, 04/01/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét