đầu mười-hai ngứt ngọt đuôi mười-một
ngồi hiên trăng một mình
một tách cà phê mở hàng ngày đầu tháng
một câu thơ lang thang
dạo đầu cho một bài thơ ngẫu hứng
năm tháng rồi qua một-rồi-thêm nhiều dáng
đứng
dáng đứng một-thêm nào cũng nghiệt ngã thời
gian
như úp lật sang trang
có trang nào trùng lắp chặng đường đời
thiên di tri túc tri thiên mệnh
mùa qua một mùa năm qua một năm
vô tình tàn nhẫn lắm
…đó nghe thời gian đem mùa sang !
ta đường dài thơ không rành nòi lãng mạn
chỉ có sao nói vậy chuyện đời thường
lãng mạn làm chi cho thêm vay mượn
tới một lúc nào lãng mạn cũng nương bay
đầu mười hai ngồi một mình nơi đây
bắt gặp mây bay trốn về hướng núi
ngó ly cà phê sáng nay mau nguội
ta dáng hiên đời còn nhúm co ro
đã cạn dầu khêu bấc buổi giang hồ
nam-bắc-đông-tây theo mây về núi
thuở hào kiệt bốn phương giờ bại xụi
cánh đại bàng thấp khớp nhói thời gian
cuộc sống nào rồi cũng chờ sang trang
thời tiết nào cũng theo mùa thay đổi
ta thương hải bể dâu đổi đời quá đói
buộc phải xa quê tìm tới đất xa
tới đất quê xa bỏ lại quê nhà
thiệt nhói lòng đau thiệt đau lòng nhói
bương chải nửa đời gạo cơm cứu đói
giờ nhàn cư ngồi vuốt mỏi hiên đời
mười-một đi rồi thì gọi mười-hai ơi
có thoáng gì đây cho ta tìm lại
từ dạo xa quê dặm đường xa ngái
lâu lắm rồi nỗi nhớ cũng trùng khơi
mười-hai về cho thời gian đi vội
một ngày đi một tháng mỏi một năm mòn
hỏi lá xanh xuân lá vàng thu rơi mỏn
có thầm thương đời mình khô héo đông
ta nửa đời sau lận đận long đong
quá giang vùng đất mới
đôi dép sứt quai bỏ đường về xóm cũ
con dốc bùn lam lũ
tại vì mùa mưa dột ướt mùa xưa
tại vì đổi đời nên khăn gói gió đưa
con sáo sang sông con sáo buồn rứt dạ
gió quê thơm hương rạ
dòng sông quê trong ngần
ta lạc nẻo phong trần nên chi không giú
lời nhớ quê thương quê
mười-hai đến mười-hai đi bình lặng
vô tình tàn nhẫn lắm
…đó nghe thời gian đem mùa sang…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét