kiến tha mồi lâu thì đầy tổ
buồn nhớ gom lâu lại nặng lòng
thôi thì buông xả cho trống rỗng
đời vô thường vô thỉ vô chung
ta ra vô cứ lượm buồn vô cùng
từ dạo con đi vô vàn thương tiếc
buồn chật bụng e thân rồi khánh kiệt
lây khổ đau thêm cho người ở lại
nghĩ làm vậy nên mổi sớm mai
vẫn ra hồ Mirama đi bộ
lấy lại ngày nào đang phong độ
không thôi tuột dốc kéo không lên
thêm mổi ngày xóa dấu buồn tênh
mấy câu Thơ xả thất tình lục dục
rốt cuộc đời ta có Thơ theo lúc thúc
ơn nghĩa cõi Thơ xoa dịu cõi người
ta vốn đời thường thầm lặng kiệm lời
chỉ có trong Thơ mới ba điều bốn chuyện
Thơ dắt ta từ khổ lụy muộn phiền
tới chốn thăng hoa an nhiên tự tại
người một lần đi là không quày lại
như con đi một lần là đi luôn
có buồn cách chi cũng đọng vũng buồn
không khéo rủ nhau về buồn chung chỗ
sáng nay lòng tĩnh lặng ra hồ
thấy đàn Vịt bơi thấy bầy Ngỗng chạy
rượt đuổi nhau giành ăn nhau làm vậy
giữa trời mây vờn gió cợt đùa rân
ta hốt ngộ Đạo Trời ban vô ngấn
trời vẫn muôn niên đất vẫn muôn trùng
chỉ có đời người hạn hẹp tạm dung
sắc tất thị không khởi nguồn đau khổ
tĩnh tâm ngồi nghĩ vận câu Thơ
sóng xô giập bên kia bờ dậy sóng
lòng vẫn hẹn lòng quyết không dao động
câu chữ đừng mang mang lụy trần
vô thỉ vô chung vô cùng vô tận
mới đó còn mới đó mất mới đây
mới ngó thấy nhau giờ không ngó thấy
vô thường ôi vô thường vậy sao !!!...
Hồ Mirama 14/12/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét