lại
trở về Escondido.
trước
là thăm lại cảnh quan xưa sau là chăm hai cháu nghỉ Mùa Tạ Ơn. Còn nhỏ quá mà
!. Phải có người lớn trông coi không thôi lại phiền hà. Nhập gia tùy tục. Phép nước lệ làng.
một
dáng mình ngồi lặng nỗi buồn !.
vẫn
“ góc sân này Ba thường ngồi nhớ Trí ”.
vẫn
ngôi nhà ngó trước ngó sau ngó qua ngó lại ngó trong ngó ngoài ngó đâu cũng thấy
dáng cậu Hai. Cậu Hai không chờ tới ngày được lên chức bác Hai. Cậu cũng không vói
tới được ngày chấp chánh gia huy quyền huynh thế phụ. Cậu để mình ngồi chới với Mùa
Tạ Ơn nhớ nhiều quá những kỷ niệm. Cậu bỏ lại cho đời cho gia đình riêng cho đại
gia đình Trần một tấm hình, nếu như cô Ba đạo diễn góc cạnh toàn cảnh rõ nét
cách mấy đi chăng nữa, cũng không có không còn không thấy đâu dáng dấp một người
một thời là nay, giờ đã là xa...Xa và xưa !. Câu chữ sao mà nhói lòng đau quá !
vắng
đi một khuôn mặt là vắng lặng hết rồi!. Mùa Tạ Ơn năm nay...
mình
một đời thơ văn chất ngất hôm nay ngồi ở “ góc
sân này Ba thường ngồi nhớ Trí ” câu chữ hóa rã rời rã rượi...Muốn viết một
bài Văn hay một bài Thơ mà không viết nổi...
chỉ
tản mạn mượn lời cho vơi thương nhớ đó thôi !....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét