tháng 11 05, 2015

Một Trận Đã Đời












bỗng dưng trời nổi giận tơi bời
mây xám mây đen hùa về tới tấp
người chạy ngược chạy xuôi tìm nơi ẩn nấp
ta vẫn đường hoàng tung hứng giọt mưa

giọt ngắn hơi tê giọt dài đã ngứa
hạn hán Cali bỏng rát thịt da người
đi dưới trời mưa cho đã thèm mát rượi
lập dị gì đâu thèm tắm mưa vậy thôi

như tuổi thơ hồi quê nhà mưa xối
cũng tồng ngồng gội giọt ngắn giọt dài
cái thú tắm mưa lâu lắm rồi nhớ lại
nghe trái tim có nhịp nhói mùa xưa

nhói chút đỉnh lại đau như ai cấu
có phải em không cô bạn nhỏ xóm xưa
mấy mươi năm rồi ướt sũng mùa mưa
có dịp chiều nay rớt sợi ngắn sợi dài

sợi ngắn cho qua sợi dài giữ lại
thuở tồng ngồng hai đứa rượt mưa
giọt ngắn hơi tê giọt dài đã ngứa
thêm tiếng cười em ta gải lứa mùa tình

tưởng rồi mưa trôi hết chuyện chúng mình
ai có ngờ đâu đọng vũng tình lãng mạn
sau lứa tồng ngồng giữa trời mưa quá mạng
đoạn kết tắm mưa khăn áo rước trầu cau

mấy mươi năm thương hải vượt bể dâu
giờ hai mình giạt mưa trời xa lạ
em giọt ngắn kể chuyện tình bà Ngoại
ta giọt dài ông Nội kể cháu nghe

mấy mươi năm rồi đó người tình quê
nhớ buổi tồng ngồng tắm mưa ngày đó
từ xóm nghèo mưa hai mình hồi nhỏ
giờ lụm cụm theo nhau lượm lá đời chiều...

ta vốn lời thơ không trau chuốc nhiều
chỉ ăn cục nói hòn có sao nói vậy
nhớ thuở xóm xưa tắm mưa giọt ngắn
rồi tới giọt dài ta cũng nhớ thương luôn

chiều Mira Mesa đang đi dạo nửa đường
mưa bất chợt rớt sợi dài sợi ngắn
bỗng thèm nhớ những mùa xưa lãng mạn
thèm sợi ngắn sợi dài rơi nặng nhẹ đời nhau...

Phố Mira Mesa, chiều mưa 04/11/2015




Không có nhận xét nào: