khi
trái gió lúc trở trời
ho
khan sổ mũi biếng đời nhác vui
câu
Thơ dợn bước thụt lùi
núp
vô một xó ngậm ngùi chia nhau
kể
từ thương hải nương dâu
mấy
mươi năm chớ ít đâu, vẫn chờ
hóa
ra Thơ với người thơ
còn
nương nhau tự thuở giờ vậy sao
ngỡ
là rớt lại chốn nào
dọc
đường khăn gói xé rào xa quê
ai
ngờ thiên lũng nhiêu khê
vẫn
tìm nhau dẫu chưa thề hẹn nhau
huê
trôi bèo giạt mặc dầu
tình
Thơ cứ thuở ban đầu ghém nhau
ghém
nhau đặng ghé nhau lâu
đi
mau cũng đợi tận đâu cũng tầm
từ
ta lạ bước phong trần
mấy
mươi năm ngỡ thơ ngàn mây bay
vậy
mà không đó còn đây
sớm
hôm đeo miết tận đày đọa nhau
chung
tình tầm cỡ như vầy
đâu
cũng tìm tới tới đâu cũng chờ
thiệt
là ngưỡng mộ quá trời
mừng
nhau ngần ấy tới giờ vẫn Thơ
khi
trái gió lúc trở trời
chạm
câu Thơ ghé mượn đời buồn vui
buồn vui thôi chứ ngậm
ngùi
tự
Thơ đã khéo lau chùi hết trơn
mới
nghe qua cũng mất hồn
cám
ơn Thơ vẫn nóng giòn thủy chung....
Hiên Trăng 20/11/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét