bài
thơ này viết nhân Ngày Nhà Giáo
tặng
cô giáo kiêm chủ quán cà-phê-cóc kiêm bỏ bánh mì buổi sáng, bánh kẹp buổi chiều,
soạn giáo án buổi tối và đã nuôi chồng đi tù rạc buổi đổi đời...
rồi
cuối cùng những trang giáo án đành phải để dành gói hàng khi bán quán, cô cũng
buộc phải rời bục giảng dấn thân vào bộn bề ly tách quán cà phê.
bởi
thương cô mãi lận đận long đong nên chi sẵn biết làm Thơ lại còn lưa chút vốn
chữ để dành, đánh bóng chút đỉnh rồi ghép lại vài câu để tặng cô.
cô
giáo giờ đây ngồi bán quán
đời
đảo điên rồi cô giáo ơi !
cô
giáo giờ đi bỏ bánh mì
đổi
đời chi lạ rứa, cô ơi !
đã
lâu rồi muốn viết một bài Thơ
“Thương
tặng em tôi”- phải là như thế
giữa
cuộc sống khó khăn nhiều vô kể
một
bài Thơ e khó viết nên lời
muốn
gởi về em một chút nắng mơi
thương
cái rét của mùa Đông đến vội
từng
chiếc bánh nóng giòn vừa chín tới
có
bàn tay em, từng quán bên đường
cơn
gió Đông gọi nắng về rất muộn
đường
em đi hoa rộ nở - Qùy hương
mổi
nụ Qùy hương gợi nỗi nhớ thương
như
nỗi nhớ trong lòng tôi dịu nhẹ
mổi
buổi sáng từng quán hàng em đến
những
chiếc bánh mì nóng ấm bàn tay
cơn gió sẻ sàng thổi tóc em bay
Đà
Lạt lạnh nhiều hơn – từ đấy
viết
về em - viết về thầy cô giáo
có
nỗi niềm cay đắng trở trăn
không
chỉ bắt đầu bằng tiết, giờ, bục giảng
hình
ảnh đầu tiên là buổi sáng – bánh mì
là
sương mù giá lạnh sáng em đi
đếm
rất kỹ những ổ mì trong giỏ
ghi
rõ nét những số tiền ký nợ
rồi
nhẩm từng quán nhỏ đã đi qua
hình
ảnh đó đã thành chân dung lạ
dù
không nhiều nhưng chẳng ít đâu em
viết
về em không thể nào viết thiếu
không
tô-hồng-chuốc-lục, chẳng màu mè
bởi
cuộc sống rõ ràng là như thế
chắc
chắn không sai như cuốn sổ tính tiền
như
buổi sáng mù sương em đứng bên thềm
chờ
đến lượt nhận bánh mì đi bỏ quán
từ
những quán nối dài ra bục giảng
khoảng
thời gian đâu kể là nhiều
khoảnh
khắc đầu ngày ngắn ngủi lo toan
lại
vực được thầy, cô lên bục giảng
tiếp
sức đêm đêm bên trang giáo án
trân
trọng niu từng cuốn vở học trò
thương
mổi cuộc đời chở những ước mơ
có
cay đắng nhọc nhằn theo từng cảnh khổ
chất
xám đáng ra cần nâng niu trang trọng
lại
phải đem chia toan tính mổi ngày
niềm
hãnh diện của thầy cô bục giảng
lại
hóa niềm đau trăn trở âu lo
đã
lâu rồi muốn viết một bài Thơ
không
có giỏ bánh mì qua từng quán lẻ
chỉ có hoa lay nắng hồng gió nhẹ
tóc
em thơm mùi bông Bưởi sau vườn
có
những con đường rộ nở Qùy hương
em
giữa đám học trò giờ tan lớp
tôi
đón em giả như tình cờ bất chợt
như
thuở nào yêu dấu buổi ban đầu
nhưng
cuộc sống cứ như chằm như vá
hồn
thơ tôi hoảng loạn tự bao giờ
mổi
ngày qua là cơm áo phiền lo
tôi
không thể !. Một bài Thơ, khó quá
để
đến hôm nay nhân Ngày Nhà Giáo
tôi
có bàiThơ tình ái cho cô
như
thuở nào không toan tính âu lo
Thơ
viết đầy trang kể chuyện tình cô giáo
rất
trân trọng bài Thơ này và xin được
gởi
mấy lời : “ Thương tặng em tôi ”....
Đà Lạt, xóm nghèo Cây số Bốn
tháng 11/1988.
(
trích Tuyển Tập Thơ Trần Huy Sao, 1989 )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét