là lúc trời đang mưa,
ngồi một chỗ hay đứng một nơi trong hiên hay trong nhà, hỏi với một mình. Khi
nào mưa mới tạnh. Câu hỏi tầm thường lảng nhách. Hôm qua nắng hôm nay mưa. Hôm
nay mưa ngày mai nắng. Có nhiều khi còn mưa nữa mưa hoài...Câu hỏi này thiệt
đúng là hỏi cho có hỏi. Hỏi không cần câu trả lời. Hỏi trống vắng trống không
để biết mình còn đứng đây, nhìn mưa, nghe mưa. Vậy thì hỏi khơi khơi kiểu tạnh
cũng đặng, chưa tạnh hay không biết tới khi nào tạnh, cũng đặng. Một biểu hiện
tâm lý cô đơn trống vắng...
mà thiệt đúng là cô
đơn trống vắng ngày mưa.
hồi còn ở Đà lạt thì
không cầu hỏi chỉ cầu mưa đừng dai dẳng nữa bởi chung sống với nhau lâu rồi
mình biết nên chi hỏi làm chi khi không cầu hỏi mà lại được câu trả lời. Dân Đà
lạt thì đã từng biết mưa Đà lạt mịt mờ rả rích ngày nọ ngày kia có khi tới cả
ngày kỉa ngày kìa vẫn cứ mưa sương sương mưa đều đều. Tận dụng hết cả dấu sắc(mưa
nhớ), huyền(mưa mù),hỏi(mưa rả), ngã(mưa rã), nặng(mưa quặn) để nói về mưa Đà
lạt. Chưa hết, còn phải lấy thêm, không dấu, mới hết ý hết lời với (mưa dai)...Dẫu
là sắc huyền hỏi ngã nặng hay không dấu, mưa Đà lạt, muôn đời vẫn rất rất nên
thơ và vô cùng lãng mạn. Mình nói e không hết lời phải nhờ dân Đà lạt nói thêm
giùm. Chỉ biết diễn đạt là Đà lạt xứ sương mù quanh năm suốt tháng, bỗng dưng
có mưa để nhớ hoài, mưa nhớ hoài, mưa mù trời, mưa rả rích, mưa rã rời, mưa
quặn thắt, nói chung là,...mưa dai... Mưa không chỉ rào rào rồi tạnh, nắng, như
Sài gòn. Mưa không dùng dằng dai dẳng da diết, như mưa Huế. Mưa Đà lạt vừa đủ
một độ dai vừa ngưng kịp, da diết mà không hề dai dẳng, chẳng rào rào rồi tạnh
ráo. Bởi Đà lạt không thâm trầm như Huế không sôi nổi như Sài gòn. Đà lạt có vẻ
dáng riêng, rất riêng, của riêng mưa Đà lạt.
người Đà lạt, cũng
theo mưa, đủ chỉ vừa thương nhớ khi phải xa đi những ngày mưa Đà lạt. Nếu có
một ngày mưa nào đó, đứng né hiên mưa ở khu phố Hòa Bình, nhìn về hướng suối
Cam Ly, nhìn qua hướng núi Bà mịt mờ thể nào cũng thấy lòng mình xôn xao và
lắng buồn trong mưa. Đà lạt dễ thương dễ buồn dễ hờn dễ giận. Mình nhớ những
ngày mưa-bánh-xèo Tăng Bạt Hổ, nhớ ngày mưa bắp-nướng-mỡ-hành khu Ngọc Hiệp,
nhớ ngày mưa chung-chiếc-dù-xanh dốc Minh Mạng lên khu Hòa Bình, nhớ ngày mưa
tô-phở-hành-trần-nước-béo mé đường dốc Ngọc Lan, nhớ ngày mưa bún-bò-huế ở bùng
binh Chợ Mới gắp đũa vội vàng xì xụp húp nước vội vàng với Trí để còn kịp đón
khách ngày mưa đông khách. Đó là những ngày mưa hai cha con chạy xe thồ kiếm
sống. Mình thì chỉ chọn khách đường gần. Trí thì bất kể đường gần, xa. Lên tới
Lạc Dương, Suối Vàng. Xuống tận Đức Trọng, Lạc Lâm, Đơn Dương. Chiếc Simpson
màu đỏ 200 phân khối và dáng người còn phảng phất nét thư sinh. Những ngày mưa
cơm áo gạo tiền là những ngày mưa mình buồn và nhớ nhất khi nghĩ về mưa-đà-lạt.
mưa rơi nơi đất người
xa quê lại nghĩ tới người ngày nào bất kể đường xa cứ bương chải tới cùng. Buồn
nhớ quá chừng khi có dòng quán niệm về người bất kể đường xa, nay lại chọn
đường gần. Người thường chọn đường gần, nay vẫn còn đi đường xa. Người từng không
quản ngại đường xa giờ vượt cõi thường hằng, chứng cõi vô thường đã thanh thản
an nhiên đáo-bỉ-ngạn(sang bờ bên kia). Bên kia là vô thường vô sắc vô không...bao
la huyền diệu quá...Nghìn trùng xa cách quá...Như nếu nói kiểu cách văn hoa là
nghìn thu vĩnh biệt !...
triết lý bao la huyền
diệu mình chưa quán triệt chỉ thân cảnh sân si thất tình lục dục rất tục lụy
đời thường đói ăn khát uống nắng thí nóng mưa thí buồn.. Mình rất buồn khi ngó
trời mưa mà không còn thấy lại một người đã từng bao năm có nhau gầy cuộc đông
vui.
nay, người đi rồi đáo
bỉ ngạn rồi, cuộc đông vui ngày mưa chỉ có mình ngồi đây ngó thấy mưa đan giọt
vắn giọt dài, ngó mây xám bay ngang rồi lạnh lùng bay qua, ngó bếp lửa lạnh
tanh theo lặng ngắt tiếng cười. Ngó đông vui đã, từ nay, trở mùa đông lạnh...
tận giờ, mình vẫn là
người nương náu thất tình lục dục, cõi người. Ngó mưa ngoài trời mà buồn thắt
trong lòng...
Escondido, 11/10/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét