NỖI
NHỚ THĂNG TRẦM
Nhớ năm nào lâu lắm, cũng trên mười năm hơn nhiều nhiều, người-bạn-nhỏ rủ mình đi uống cà phê quán Lục Huyền Cầm ở vùng El Cajon. Tiếng là hai cha con nhưng không ngại ngùng chi cả, cứ cà phê thuốc lá thoải mái mát trời mây.
Tình cha con bỏ lại ở bãi đậu xe.
Tình bằng hữu rủ nhau vô quán cà phê đen
cà phê sữa.
Thoang thoáng rất sương sương có tiếng
nhạc không lời bài hạ-trắng-trịnh-công-sơn. Bên kia vách ngăn tiếng mấy viên
billard đụng nhau nghe đôm đốp. Bên này vừa nghe nhạc vừa phải nghe tiếng hò
reo vang dội trận football từ hai cái TV màn ảnh rộng.
Khách cà phê phần đông hào hứng sôi nổi
ngước nhìn lên. Phần ít, trong số rất ít đó có hai cha con mình, trầm ngâm ngó
xuống.
Biết là vô nhầm chỗ nhưng kẹt cái là cà
phê ngon với lại thời buổi đó quán cà phê rất hiếm. Thậm chí, hiên ngoài còn có
mấy bàn cờ tướng cho mấy tay kỳ thủ đang la hét chí chóe giành nhau tranh ngôi
độc cô cầu bại.
Thôi kệ đi. Có được ngày Ba nghỉ sau sáu
ngày quần quật trâu cày mười hai tiếng thẳng thừng nên người bạn nhỏ có ý mời
Ba ly cà phê thư giản. Tự nhiên mình tức cười với ý nghĩ “ cà phê nào cũng là
cà phê, miển phê là được ”.
Chẳng phiền hà quán xá gì đâu, người bạn
nhỏ. Được giây phút ngồi bên nhau là đặng lắm rồi. Buổi giao thời bơ vơ qua
vùng Đất Mới, bạn nhỏ đi cày ca đêm, ngày cắp sách tới trường kiếm mấy chữ đất
người để dọn đường xông xáo tới tương lai. Đi uống cà phê sáng hiếm hoi như thế
này là phải hi sinh một bữa ngủ nướng lại sức sau buổi cày đêm. Quán nào cũng
được thôi mà.
Ngày đó là ngày nào, mình không nhớ.
Tháng đó là tháng nào, mình cũng không nhớ. Mình chỉ nhớ là năm 1998, khi hai
cha con ngồi uống cà phê, người bạn nhỏ bất ngờ, nói : “ Ba in một tập Thơ đi.”.
Câu nói, nghe, cũng bất ngờ quá làm mình lặng người suy nghĩ tới nhiều nỗi
nhiêu khê. Người bạn trẻ, chắc là biết chắc, tâm trạng bơ vơ của mình nên mới bồi
thêm : “ In một tập Thơ đâu có tốn kém bao nhiêu đâu, Ba. Mình làm Thơ nhiều
thì in ra giữ lại thôi. In nghen, Ba”.
Thấy mình còn đăm chiêu suy nghĩ, lại bồi
thêm : “ In đi Ba, tụi con lo được mà ”.
Người bạn nhỏ !.
Từ lúc nào chú lại có ý nghĩ này vậy.
Sao lại phải, hoang phí, in một tập Thơ
trong lúc gia đình đang cùng nhau vượt khó chân ướt chân ráo ở đất người. Mình đi cày một
tuần sáu ngày, ngày mười hai tiếng. Hiền nội đang theo học nghành nghề giữ trẻ
trước là kiếm được mảnh giấy làm bằng, sau là kiếm gạo đổ vô nồi cơm chung sáu
mạng bơ vơ qua vùng Đất Mới thời gian chưa quen hamburger pizza hot dot tomato
ketchup. Cô Ba Quyên cũng phải vừa đi làm vừa đi học, thèm ngủ hơn thèm ăn. Chú
Tư Đào, cô Út Linh đang bơi trong chương trình giáo dục mới lạ. Tuổi thơ cô chú
đang cố sức lần mò tìm năng lực của mình để hòa nhập...
Nói chung là mọi thành viên gia đình
đang vẫy vùng vượt cạn.
Riêng mình, thiệt là bâng khuâng theo
câu nói của người bạn nhỏ dẫu mình có đọc đâu đó câu chữ rất tâm đắc : “ Biết rằng sẽ rất
lâu mới làm được những điều mình muốn, nhưng tôi sẽ không từ bỏ ước mơ và niềm
đam mê của mình. Bởi vì một khi không còn chúng cuộc sống của tôi sẽ không còn
ý nghĩa. Thế nên tôi sẽ sống và làm tất cả những gì mình muốn để sống một cuộc
đời không hối tiếc. Bởi vì tôi chỉ có duy nhất một lần được sống, là chính tôi.”.
Niềm đam mê thì ai chẳng
có dẫu ít nhiều. Không có niềm đam mê chen lấn vào cuộc sống, cuộc sống sẽ nhạt
nhòa vô nghĩa. Bởi chính đam mê làm cho cuộc sống có ý nghĩa nhiều hơn.
Hình thức đam mê thì tràn
lan. Văn thơ, võ thuật, bóng đá, cây cảnh, cờ bạc, rượu chè....nhưng xét ra đặc
điểm nguy hại nhất của đam mê chính là sự nhầm lẫn.
Mình thì từ hồi mon men
lên bậc trung học đã tập tành thú văn chương câu chữ thơ văn. Vậy là chọn lựa
không nhầm lẫn cho suốt một đời thú đam mê này. Một phần lớn là do trời cho nôm
na là thiên phú. Phần nữa là cái tâm thơ hòa quyện với cái tâm văn hòa nhập, gọi
cho có vẻ là tâm hổn hợp thơ văn.
Lâu ngày chày tháng làm
quen thơ văn chung chạ nên xích lại gần nhau hóa chữ nghĩa đảo qua xào lại
thành tâm hồn thơ văn. Cũng na ná nôm na như
người có tâm hồn ăn uống , vậy thôi !.
Qua tới tận đây rồi, có
cái ăn cái uống rồi lại ôm chầm cái thú đam mê.
Nay người bạn nhỏ hiểu
lòng mình như vậy, từng nói câu như vậy, thiệt là tri âm tri kỷ.
Dự định trong năm này sẽ
in một tuyển tập thơ văn “ NẺO VỀ TRẦM MẶC ” (đã layuot, phụ bản ) mà người bạn
nhỏ đã đi xa, xa lắm rồi !. In ấn làm chi nữa !
Mình làm thơ viết văn đâu
có cầu có được tiếng khen cho nở phồng lỗ mũi con cóc muốn to bằng con bò..
Cũng chẳng hám danh gì . Chỉ một đời thèm cho đã nưa cái thú đam mê...
thời
gian rồi sẽ qua đi
đời
người rồi sẽ xa đi
chỉ
còn Thơ, ở lại....
người bạn nhỏ giờ không
thèm ở lại chờ mình đi xa, để lại...
In ấn chi khi người làm
Thơ để lại, chưa đi !. Người đáng ra ở lại đọc Thơ người để lại, xa đi.
Tình cảnh thiệt quá là buồn.....
Escondido,
hiên
sau nhà người bạn nhỏ 09/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét