gởi Trí, đọc vui..
Mấy ngày nắng bưa giờ dịu xuống. Mấy
tháng rồi tâm hồn thể xác cảm xúc cảm giác như ngụp lặn ướt sũng cơn mưa, giờ có hơi hơi
hanh hao tạnh khô. Chưa khô. Chờ lâu lắm mà không biết chừng nào mới khô. Buổi
sáng đứng trong sân ngó ra con dốc trước nhà in như mặt đường có làn sương mỏng
hèn chi không gian có dấu nặng bầu trời có nét buồn không khí có hơi mùa lạnh.
Tự nhiên thấy trống vắng cô đơn. Cám ơn đời
mổi sớm mơi thức dậy. Ta có thêm ngày nữa để...
Giờ này mọi người đã đến sở làm đã đến
trường học. Công việc nơi sở làm thời giờ nơi trường học sẽ không còn thời gian
chia xẻ riêng tư cứ coi như là một cách tạm quên, một viên thuốc an thần được-ngày-nào-hay-ngày-đó
sau một biến cố thất thần đến độ không thể nào tin đó là sự thật. Mình giờ thì
nghỉ hưu không đi làm nữa. Trí thì còn dài lâu lắm mới nghỉ hưu nhưng mới vừa rồi
an nghỉ. Không hề chán đi làm nhưng không thể đi làm được nữa rồi. Chiếc xe vẫn
cứ im lìm đậu trong sân...Trí giờ thì ngồi đó, đẹp trai với nụ(hơi)cười nhìn
mình đi ra đi vô như con lật đật. Tưới nước cho xanh cây. Tỉa lá cây cho đẹp cảnh.
Dọn dẹp quanh nhà cho gọn. Làm tiếp những gì Trí còn đang làm chưa xong. Nói
chung là đi kiếm công ăn việc làm cho khuây cho quên cho qua một ngày. Mà có
quên có khuây gì đâu bởi nơi chốn nào nơi đây cũng thấy Trí. Nhà của Trí mà. Hết
loay hoay tất bật lại vào ngồi gỏ thơ văn câu chữ nhớ về một thành viên gia
đình Trần vừa mới bỏ cuộc nửa-chừng-xuân không thèm tham dự vào những buổi đông
vui thường lệ mổi cuối tuần cũng không theo gia đình giăng lều cắm trại mổi
năm. Chuyến trại cuối còn có Trí là tháng Tư vừa rồi ở hồ Dixon, gần nhà Trí. Lần
cuối cùng họp mặt chỉ có Ba Mẹ, không có cô Ba Quyên chú Tư Đào Cô Út Uyên, chỉ
mới cách đây thôi, gần bốn tháng...
Mình nhờ có thơ văn can dự vô để chia xớt
bớt nỗi buồn này nếu không thôi chắc suốt ngày chạy vô chạy ra như con lật đật
tìm việc làm cho khuây e mệt xỉu. Khi buồn khi vui Trí cũng có làm Thơ mà. Mình
có tìm ra và có đọc. Khi ta ở đất chỉ là
đất ở. Khi ta đi đất lại hóa tâm hồn. Những bài thơ của Trí mình sẽ giữ mãi
cũng như những kỷ niệm về Trí mình sẽ giữ hoài. Thơ thì ít nhưng kỷ niệm thì
nhiều và dài tới bốn-mươi-hai năm. Như tình cờ sáng nay trời bỗng dưng lành lạnh
có hơi sương lại nhớ về Đà lạt một thời nương náu. Lại thấy đám mây đen lớn
chèn ngang ranh giới San Marcos-Escondido nghĩ là cơn mưa mây sẽ kéo tới trong
ngày. Mưa. Lại nhớ những buổi-họp-mặt-đông-vui-bánh-xèo. Cậu Trí chuyên trị
ngày mưa gió đông vui với món bánh Xèo danh-bất-hư-truyền. Có mợ Trí pha nước mắm
ngọt mặn chua cay độc-cô-cầu-bại. Thấy cậu cầm chảo xoay xoay rồi hất lên hứng
lại. Màn tung hứng nhanh gọn khiến cho lớp bánh dưới quay lên mặt bánh trên nhào xuống, áp chảo. Bánh trở giòn đều hai mặt.
Cả nhà ăn bánh Xèo giòn cười giòn.
Giờ thì cười chi nổi nữa mà cười...
Kỷ niệm Trí để lại thiệt quá là nhiều kể
chi cho ngạ bởi nhìn đâu cũng thấy. Ba Mẹ cất giữ đã nhiều, mấy em của Trí còn
cất giữ nhiều hơn. Ước chi Trí còn ở lại để có thêm nhiều kỷ niệm cho lớp con lớp
cháu. Chỉ mới lên chức Cậu, chưa lên chức Bác, vội bỏ đi rồi, sớm quá. Sư cô nói là đời vô thường ai cũng nói theo
là đời vô thường ta chép miệng muốn lời rập khuôn lại nói trật ra là đời vô tưởng.
Thiệt tình nói là vô tưởng không chỉ riêng mình mà ai thương Trí gần Trí
quen Trí cũng thảy đều nghĩ vậy. Tưởng Trí còn có cả một đoạn đường dài rất dài
đang đi còn đi cho trọn. Vậy mà...
Bên cạnh vô thường triết lý bao la về cuộc
nhân sinh mình thiệt tình chưa đạt ngộ vẫn còn ôm vô tưởng về cảm tính dung tục
hỉ nộ ái ố ai lạc dục rất đời thường. Tình cha con xa nhau cũng rất đời thường.
Nỗi hụt hẫng mất nhau cũng rất đời thường. Khóc thương tiếc nuối cũng rất đời
thường. Vô thường ở cao quá mình chưa định thần vói tới chỉ quanh quẩn thất thần
vô tưởng. Tưởng còn lại mất. Tưởng mất lại còn. Vô tưởng. Nếu như nói đời-vô-tưởng
chắc cũng không làm mích lòng ai.
Tưởng là mưa đám mây, không lớn vậy mà nặng
hột quá chừng. Nhìn hướng Mira Mesa mờ mịt. Trí đang nằm nơi đó mưa cũng đang về
nơi đó. Mùa Hè nắng nóng rồi sắp đi qua. Mùa Thu tới. Đồi xanh nơi Trí nằm sẽ
là hiu quạnh lắm...Chỉ nghĩ chừng ngang đó thôi mà nhói lòng. giờ con
về chốn đây vui cùng cỏ cây . Nỗi buồn thầm lặng nỗi vui cũng thầm lặng
ngôi nhà Trí cũng thầm lặng. Chỉ có mưa không thầm thì không lặng lẽ...
Buồn ướt sũng ngày mưa....
Escondido ngày mưa 16/09/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét