tháng 9 30, 2015

Có Một Ngày Hư Thực

bà xã cố tình làm riêng dĩa mì xào
lương thảo một ngày cho ta làm thơ
nói kiểu cách cổ trang phim bộ
xin đa tạ hiền thê hết lòng chiếu cố

nghiệt một nỗi ta làm thơ quá dở
dĩa mì xào thì ngon hơn cao lầu
thôi cứ trộn thơ vô mùi xào nấu
may ra còn gắp đũa nào trung thực

nghe nói thơ tả thực là khó nhứt
thơ mộng mơ hoa bướm là khó nhì
ta ngộ ra khi gắp đũa mì
mì là thực còn thơ là ảo

thực cũng có nghĩa là, ăn, mì xào
còn ảo có nghĩa gì thêm thì đang nghĩ
duy có một điều thiệt là thấm ý
dĩa mì hiền thê kịp cứu mạng phu quân

phải no rồi câu chữ mới giắt răng
nhả ngọc phun châu thực ảo chi chưa biết
nói gần nói xa thôi chẳng qua nói thiệt
cứ dĩ thực vi tiên rồi hạ hồi phân giải

cám ơn hiền thê đi trước ta một sải
đói mà làm thơ e câu chữ rã rời
thôi thì có dĩa mì xào bương tới
hiền thê cứ yên tâm đi cày !. Bảo trọng…

 thời buổi này ai cũng phải đi cày, riêng có con trâu già mình từng đã một thời cày sâu cuốc bẩm giờ thì theo luật định già thì lui ra cho trẻ có việc mà làm nên chi nên phải lui ra ôm chuổi dài hưu trí dưỡng lão . Vì vậy và bởi vậy mới có thời gian ngồi đây lan man tản mạn về một nỗi đau,buồn,thương,nhớ cắn không đứt bứt không rời phơi không khô chụm không cháy...chẳng phải chỉ hôm nay mà đã từng trải trường trải qua nhiều ngày hương khói tiễn người về với đất cúng cơm tiễn người đi thanh thản...Niềm thương nỗi nhớ này biết bao giờ nguôi ngoai biết bao giờ ngưng ngang câu chữ, biết bao giờ. Thiệt lòng không biết tới, tận, tuyệt, bao giờ mới hết nỗi đau tình cảnh người cha mất một đứa con !..

người-bạn-trẻ giờ không còn đâu đây không còn đâu nữa chung chạ buổi đông vui cuối tuần mì Quảng o Mười bún bò Huế cũng là o Mười cơm Hến cũng o luôn phở đơn sơ tái chín cũng là o nữa đồ biển áp chảo giòn cô Ba còn riêng ra bày ra bánh Xèo trị mưa bánh Căn đổ cho vui là cậu Hai thêm vào chương mục cuối tuần người lớn bánh Xèo hoan nghênh các cháu bánh Căn hoan hỉ.

nay câu chữ cứ vòng vo tản mạn về một nỗi đau riêng. Rất riêng. Rất thật. Rất vô cùng thương tiếc về một người nay đã đi xa. Chuyến đi không khứ hồi có nghĩa là đi luôn, không có ngày về..Không còn gặp nhau nữa...Không còn thấy nhau lần nữa...Có nhiều câu diễn đạt cách xa nhau như là nghìn trùng xa cách...xa biệt nghìn trùng...nhưng có một câu nói xa nhau thiệt quá sức đau lòng : nghìn thu vĩnh biệt...Nghìn thu là cách nói một nghĩa là cho suông lời một nghĩa là diễn đạt xa nhau dài tới hảo huyền cho lần gặp nhau. Đời người chỉ trăm năm là hết hạn, dài thêm thì chỉ chờ lên được ghi danh lên kỷ lục guinness thôi. Đó là nói chuyện dông dài của đời chớ chuyện riêng mình thì ngắn lắm. Bởi, giờ mình chưa tới trăm năm người-bạn-trẻ còn chưa tới nửa trăm năm mà đã nói cùng nhau nghìn thu vĩnh biệt...Nghìn thu vĩnh biệt nhau như vậy coi như là sớm quá cho nên mới có thêm câu thương nhớ nghìn năm...Một trăm năm thương nhớ đã đủ làm ngắn dần đi tuổi thọ. Một ngàn năm e là không tưởng !. Có chăng chỉ là ngàn năm mây(trắng,xám,đen) bay !. Mây thì có đó rồi mất đó. Ngừng đó rồi bay đó. Thoắt có thoắt không. Buổi ngày nắng nóng Xuân Hạ trời không gợn một áng mây. Buổi ngày Thu Đông trời mây xám mây đen mây xây thành...Hóa ra là trời đất cũng bất thường. Trải ghiệm thêm ra là đời sống cũng vô thường. Trời đất bao la bất thường. Đời người hạn hẹp vô thường...Sắc tức thị không không tức thị sắc....

mới đó mà nay đâu !.

mùa Trại khởi đầu từ tháng Bảy nắng hun nóng hầm tới gần hết tháng Chín mới buông tha chút lạnh chớm Thu, giăng lều cắm Trại làm chi cho sương đêm lộp độp, ướt lều. Mùa câu trên cầu Oceanside từ tháng Tám trải dần theo tháng Chín nắng dịu dần cá không vô bờ nên chi buông câu chờ đợi cắn câu tới nản lòng, về sớm. Mùa Halloween mùa Thanksgiving mùa Giáng Sinh mùa Tết  tây Tết ta mùa nào cũng có nhau đông đủ đông vui từ hai-mươi-mốt năm đâu bỏ sót mùa nào !.Vậy mà từ nay thì bỏ sót rồi, người-bạn-trẻ ơi !. Đêm đêm nằm nghe tiếng còi tàu xé nát không gian Escondido mình thiệt nhói đau một thời kỷ niệm  cầu Oceanside mùa câu. Đêm đêm nằm thao thức nghe giọt sương rơi ngoài thềm lại đau nhói thêm hơn một thời kỷ niệm mùa Trại hàng năm. Nơi đâu chốn nào thời gian nào cũng có người-bạn-trẻ. Nhớ...

tháng Chín rồi đi qua. Tháng Mười Halloween. Tháng Mười Một tạ ơn Đời ơn Người. Tháng Mười Hai vào mùa Giáng Sinh. Tháng Một Tết Tây. Tháng Hai Tết Ta. Tháng Ba, lại, khởi mùa thương nhớ khôn nguôi về một người không còn đợi chung vui những năm, tháng dài theo tháng, năm. Không còn dài nữa đâu. Không còn ngắn nữa đâu. Bởi người đã đi rồi... Lần cuối bên nhau là người-bạn-trẻ lên xe, rồ máy, vẫy tay chào. Ai có nhờ đâu là vẫy tay lần cuối để rồi không còn sức sống để vẫy tay thêm lần nữa. Chào nhau lần đó là chào biệt ly là...nghìn thu vĩnh biệt....

người đi thì đã đi rồi người ở lại thì cứ coi như tạm thời còn ở lại trong cõi tạm. Nhưng nhớ thương thì biết bao giờ nguôi.

tiễn đưa tháng Chín đi rồi giáp năm qua năm sẽ có ngày về lại. Tiễn đưa người-bạn-trẻ của mình đi không có giáp năm không còn qua năm không bao giờ người về lại.

là nghìn thu vĩnh biệt...rồi....

Hiên Trăng Mira Mesa
ngày cuối tháng Chín 2015




tháng 9 25, 2015

Có Thêm Kỷ Niệm....

Hồi tháng 10/2013 thằng Hai đi dịp công tác cho Sở  làm lên tới Dallas. Hắn nói chuyến này Ba phải đi theo con cho biết thêm trời đất ngoài nơi chốn Ba đã sống trâu cày bao nhiêu năm mà có biết gì đi đâu ngoài buổi sáng cơm bới tới chỗ làm, chiều về nhà có cơm nước dọn sẵn sàng. No nê rồi ngồi làm Thơ. Hết làm Thơ rồi làm thinh. Hết làm thinh rồi tới làm gì !!!

Ba chẳng khác chi con Dế nằm trong hang ngó trời cao nhìn đất rộng mà cứ loanh quanh một chỗ. Giờ hưu trí rồi trả nợ đời trả nợ công dân rồi, thì bay.
Hắn nói nghe có tình có lý rồi có hiếu. Đúng là "thiên ngoại hữu thiên". Ừ, thì bay. Không phải là bay biến ra khỏi cuộc đời ô trọc này mà là chuyến bay Southwest Airline qua xứ cao bồi.
             Xin nói câu trước khi bay.
             Hồi xưa thì tao đâu mi đó, bây giờ mi đủ lông đủ cánh rồi thì mi đâu tao đó. Cho biết đó biết đây trước khi nằm ngay cán cuốc !.
             Mà thiệt. 
             Chỉ có mấy ngày, lê la từ Dallas lên Houston, mới biết lâu nay mình cứ ở trong hang mà nhìn vói trời cao. Chỉ nhìn thôi mà đâu có vói tới !.
             Hắn đưa mình đi cao-lầu, đi thăm thú nhiều nơi, đi ăn nhiều món ngon món lạ, uống đủ loại beer đặc sản.  Khoái tỉ quá chừng chừng.
             Có dịp mình lại được gặp bạn xưa, gặp người quen xưa, nói chuyện ngắn chuyện dài thâu đêm suốt sáng. Hèn ra, mình cũng đã có nhiều giao du “kiến kỳ thanh bất kiến kỳ hình”. Lâu nay ở rú trong hang mà có ngờ, có biết đâu !. Nay ra hang mới thấy mình cũng được xếp vào hạng “tứ hải giao huynh đệ”. Đi đâu, chí ít, cũng có bạn. Bạn Trường xưa. Bạn ngày xưa. Bạn mới ngày nay do cuộc mưu sinh phải chạy quanh tìm cơm áo. Bạn Thơ, Văn.
            Bạn thôi, không có bè…
            (Ghi chú : đường từ Dallas lên Houston bạt ngàn rừng Thông, lòng cứ rưng rưng nhớ về chốn quê : Đà Lạt ). 
           Tấm hình ni là buổi gặp mặt Houston với Trung, là Ba của Phố. Phố là bạn thâm tình của Tư Đào. Trí là anh của Đào. Mình là Ba của Đào. Gặp nhau là một nhà. Vui biết bao nhiêu là tình cảm chan nhau. Houston&San Diego đường xa mà gần lắm....
            

            Nay, tháng 01/2014 thằng Tư có dịp lên Phoenix phỏng vấn giữ chỗ làm trước khi ra ràng. Hắn (y như thằng Hai) nói chuyến này Ba đi với con cho biết đó biết đây. Ngồi làm Thơ chi hoài Ba đâu có đề tài chi khi viết về Đại Vực.
            Ừ, thì vậy !. Phải có đi có đến nơi này và nơi kia thì Thơ mới sống thực. Bốn năm trước cũng có lên AZ nhưng chỉ loanh quanh vùng Glendale. Nay thì qua vùng Phoenix, có thêm tầm nhìn về vùng Đại Vực. 
            Chuyến đi không bay mà chạy. 
            Hai cha con trên chiếc xe mới, là mới mượn của cô Út để thoải mái yên tâm vượt sa mạc thênh thang. Lòng cũng thênh thang khi nhìn (lén) chú Tư ngày nào qua vùng Đất Mới còn nhỏ xíu, giờ thì đã trưởng thành chửng chạc tự tin để đưa Ba đi đây đi đó.
            Chuyến đi với anh hàn sĩ này cũng chu đáo không thua gì anh Hai. Ăn và uống thoải mái. Lại có dịp được đi vòng quanh nhìn xa trông rộng....
            
            Hai chuyến đi ( năm cũ và năm mới) là liều thuốc an thần cho cuộc sống.
            Và có thêm, kỷ niệm cha con mình dành tặng cảnh đời cuộc đời và đời đời.....


Tản Mạn Mùa Trăng

1. Buổi chiều rủ bà xã lên nhà thằng con lớn là thằng Hai đó . Ghé bữa cơm. Sau cơm là con cháu ngồi quanh Ông Bà ăn bánh Trung Thu uống trà. Không ngồi ngoài sân chê bai ngoài sân gạch từ trước ra tới sau còn giữ hầm hơi nóng một ngày. Ngồi trong nhà quạt máy cho quạy mát cái nóng nung. Bà xã chỉ ăn bánh ngại uống trà Thái Đức. Tôi không hảo ngọt chỉ nhâm nhi chút bánh uống trà. Trà Thái Đức cũng được. Trà Thái Âm cũng được. Không ngại.

2. Thằng con mân mê miếng bánh nói hồi đó mấy anh em cứ chờ Ba Mẹ đi bán lồng đèn về mua cho cái bánh con heo. Hắn nói mà cười cười. Tôi nghe mà lặng người cười theo không nổi. Té ra tuổi thơ vẫn hằn dấu kỷ niệm dù nhỏ dù lớn mà có khi nào Ba Mẹ biết đâu !. Nay nhân nhụy cái bánh thập cẩm hắn nhắc hồi mong cái bánh nắn hình con heo. Chỉ là bột không có nhưn. Chỉ có chút ngọt đường…Là ước mơ là kỷ niệm chia những mùa Trăng xưa…

3. Ở cầu thang Chợ Đà lạt con Ba đứng ngơ ngác với mớ đèn Ông Sao chờ người qua kẻ lại ghé mua. Tóc bum bê ôm khuôn mặt bầu bĩnh. Chiếc áo len đắp thêm miếng vá dày ở hai cùi chỏ. Đôi mắt đen láy cứ ngước nhìn ông-đi-qua-bà-đi-lại. Hi vọng là ông-đứng-lại-bà-đi-qua. Cầu may ông-đi-qua-bà-đứng-lại. Cuối cùng thì vẫn ông-đi-qua-bà-đi-lại. Cột  mớ lồng đèn lên xe. Hai cha con về dưới đường Trăng . Đạp xe ná thở qua từng con dốc…
4. Gọi là Mùa Trăng Kỷ Niệm

bài viết đã từ lâu, nay nhân mùa Trăng thương nhớ lại một người...gọi là Mùa Trăng Kỷ Niệm.... 

tháng 9 24, 2015

Khấp















ta bây chừ câu chữ quá nhão nhừ
tại vì lâu nay cứ lo chùi nước mắt
thằng con tự nhiên hắn chơi chi ngặt
bỏ cuộc vui không chịu hẹn ngày về...

mới đông vui đó thôi giờ thì buồn tẻ
hết cả nhà ngồi lấn chỗ buồn tênh
ta riêng chỗ chiều đời tri thiên mệnh
ngẫm lá xanh rơi đẫm ướt lá vàng...

có thiệt không đây măng mọc tre tàn
nước mắt chảy xuôi sao giờ chảy ngược
con hắn vội đi trước ta một bước
để lá vàng khô khấp lá xanh rơi...

thằng con đi rồi ta buồn hết nổi
chắc buồn nhiều lấn hết chỗ buồn thêm
tự thuở giờ chưa từng biết đâu nghen
cảnh cha khóc con qua đêm đầu bạc !...


Escondido, 24/09/2015

tháng 9 23, 2015

HÌNH ẢNH

 Chậu Lan quý hiếm này Trí rất cưng nay đã rộ bông rồi !.
Thiệt là... hoa nở mà người đi xa...hoa chờ mà người lổi hẹn... 
Tiếc quá !.

tháng 9 22, 2015

Gốc Chanh Già Trẻ














kỷ niệm đôi khi rất bất chợt...

Hồi Trí mới mua nhà đã có gốc Chanh trẻ này rồi.
Thêm gốc Ổi phía bên kia, dáng dấp trung niên, không còn trẻ như gốc Chanh.
Mình vốn còn vương vấn cảnh quê nhà nên chi thấy Chanh thấy Ổi là cứ nhớ hoài. Cảnh quan quanh nhà hồi đó thiệt quá chừng hoang dã. Mặt trước sỏi đá giành nhau chỗ đứng tha hồ mà lổm ngổm không vẻ dáng nghệ thuật gì trơn. Mặt sau cỏ tranh nhau hoang dã hoang sơ hoang đàng chi địa loạn cào cào châu chấu chỉ ngó thôi mà dợm bước.
Ngó ra quanh nhà thấy vậy ngó vô trong nhà thì...
Điều đáng ngó lại ngày xưa đó là tình cảm gia đình gắn bó bên nhau một quảng thời gian đủ ni tấc ngắn dài làm nên kỷ niệm để mà nhớ mãi nhớ hoài nhớ ơi là nhớ.
Ba Mẹ, hai em Tư Đào, Út Uyên có nhiều kỷ niệm khi chung sống với vợ chồng Trí cùng hai cháu Elizabeth, Andrew ở căn nhà này. Truyền thống thương yêu nhau đùm bọc nhau của gia đình mình được tiếp nối và gìn giữ khi rời bỏ quê hương qua vùng Đất Mới. Trí là người con đầu(của Ba Mẹ) là người anh cả(của mấy đứa em).
Mình thiệt vô cùng ngưỡng mộ người-con-đầu-người-anh-cả, của mình.
Có nhiều(rất nhiều)mình với Trí ngồi tâm sự bên nhau để trải lòng nhau. Lòng vòng từ lúc còn ở quê nhà đi đãi thiếc đãi vàng đi làm phụ hồ cho mình đi xe thồ cùng với mình rồi đi cùng với mình qua vùng Đất Mới.
Nói tới chặng quá giang qua vùng Đất Mới, Trí không nói thêm gì, rất kiệm lời và rất là suy tư.
Mình biết, Trí có những lý do riêng để kiệm lời, để suy tư.
Kiệm lời không phải là hết lời để nói. Suy tư không không có nghỉa là suy nghĩ riêng tư.
Giờ Trí đi xa rồi, mình biết nói gì đây !.

Chặng đường đi qua và giờ đã đi xa khi còn quá trẻ Trí đã để lại rất nhiều quá nhiều  cho vợ con và những người thân yêu, còn ở lại.
Mổi lần lên đồi xanh thăm Trí mình cứ hoài cứ nói một câu người-bạn-nhỏ của tôi ơi thương tiếc thương đau thương nhớ người đi còn để lại quá nhiều kỷ niệm...

Sáng nay mình tưới đẫm gốc chanh xưa hồi Trí mua ngôi nhà này cho mình đến ở lại nhớ cảnh đời xưa lúc họp mặt đông vui hái trái chanh pha nước mắm bánh hỏi thịt quay vắt  miếng chanh vô tô phở bò tái...
Trí có biết không !. Có những lúc rất tình cờ lại khơi dòng thương nhớ. Gốc chanh giờ chớm trở già nhưng vẻ dáng vẫn còn xanh và còn ở lại đây.
Trí thì chưa, chưa già, vẫn còn quá trẻ.
Vậy mà đã đi xa.....


Hiên sau nhà Trí, 22/09/2015

Câu Chữ Tìm Quên

giờ mình thu người trong rọ thơ văn
câu chữ tìm quên tình cảnh như vầy
ai cũng giữ riêng nỗi đau thầm lặng
phải tìm cách chi cho đặng nguôi khuây !

bà xã đi chùa tụng kinh niệm phật
phát nguyện qui y tâm niệm trường chay
quá thời kinh nán lại làm công quả
muốn bận rộn hoài cho quên nỗi đau !

cô Ba nói Ba làm thơ Mẹ tụng kinh
nói giỡn vui mà nghe ra đúng quá
ông vin câu thơ đứng dậy tự mình
bà mượn lời kinh vượt qua phiền não !

khi chạm nỗi đau rứt ruột xé lòng
không lẽ ngồi buồn chờ lau nước mắt
nên tìm cách gì lấp đầy khoảng trống
xoa dịu nỗi đau mình tìm thơ văn !

sáng thức dậy có câu thơ lót bụng
chiều ngồi buồn thêm câu nữa dắt lưng
tối âm thầm sắp xếp nỗi buồn chung
có được bài thơ trải lời tâm sự....

Escondido, 22/09/2015



tháng 9 21, 2015

Tâm Sự Chiều

1.
hồi chiều ra với đồng xanh
 bầy chim nháo nhác về quanh tổ rồi
mặt trời đỏ quạch cuồi trời
gió khô hụt hẫng trượt đồi nhấp nhô
thắp nhang khói lạng dật dờ
nửa bay theo gió nửa chờ ở đây...

2.
xa nhau tình cảnh như vầy
nói chi cho xiết sưa dày nỗi đau
mới vừa gần đó chơ đâu
bất ngờ đã lạc đường nhau mất rồi
ngồi bên thầm lặng vậy thôi
cách chi cho đặng mà đòi thấy đây...

3.
cỏ rồi cỏ mọc xanh dầy
đất rồi đất nén thêm đầy biệt ly
mây rồi mây cũng bay đi
gió rồi gió cũng thiên di cuối trời
cô đơn một dáng người ngồi
chiều đang hấp hối dựa đồi cỏ xanh...

4.
thương con nước mắt vần quanh
nỗi đau vần lại nỗi sầu vần qua
nỗi gì rồi cũng chia xa
con nằm đó Ba ngồi đây thầm thì
mới gần nhau đã chia ly
ngàn năm thương nhớ lấy gì nguôi ngoai...

5.
đường trần gian lạc cõi ngoài
dang tay níu mấy cũng hoài xa nhau
dặm trường xa ngái là đây
biết bao giờ gặp biết ngày nào nguôi
vậy là con đã đi rồi
không về thấy lại dáng ngồi chiều nay...

6.
khói hương tản mạn buồn lay
đồi xanh cứ giữ lại đây nỗi buồn
tháng năm cứ lạnh lùng trôi
dáng chiều trầm lặng dáng ngồi trầm ngâm
lát rồi sương lạnh chổ nằm
đường về một bóng âm thầm xót xa...


Mira Mesa 20/09/2015

tháng 9 18, 2015

Chia Tay Cuối Tuần






lát nữa Ba về nhà Ba
chia sớt nỗi buồn cùng Mẹ
ôm nhau giữa đời quạnh quẽ
chiều đời cầu vậy thôi con !

nhớ lúc khi con vẫn còn
mổi tuần xuống thăm Ba Mẹ
con đuổi xua đời quạnh quẽ
thương Ba Mẹ tới vậy sao !

ôi chao thằng con hiếu thảo
khiến Ba nước mắt lưng tròng
lau hoài mà sao vẫn đọng
nỗi buồn thương nhớ héo hon !

đầu tuần Ba lên với con
cuối tuần Ba về với Mẹ
giờ cuối tuần thì Ba về
đầu tuần cha con gặp lại !...

Escondido, 18/09/2015


tháng 9 17, 2015

Nỗi Chiều Đời












Ôn thiệt nhớ con thương cháu quá chừng
nhìn tấm hình ni đá cũng chùi nước mắt
mới từng đó đã muôn trùng xa cách
mồ côi cha rồi hai cháu của Ôn !

hồi ngó tấm hình ni Ôn vui cười bắt rộn
chừ ngó lại tấm hình ni Ôn buồn khóc bắt rầu
ba cha con mới ngồi đó chơ đâu
nay đã không còn ngồi bên nhau nữa !

Ôn cũng rứa thôi chiều đời lần lựa
ngó tới ngó lui rồi có thấy nhau đâu
vừa tiếc thương con vừa xót lòng thương cháu
nửa đường con đi hai cháu còn quá nhỏ !

“ còn cha gót đỏ như son
một mai cha mất gót con thâm sì ”
câu ca dao ni nghe thấm thía cách gì
Ôn mới chạm vô đã vội chùi nước mắt !

rồi ngó tới tấm hình lòng Ôn se thắt
Thơ mới mấy câu mà mắc nghẹn rồi....

Escondido, 17/09/2015




tháng 9 16, 2015

Buồn Ướt Sũng Ngày Mưa


gởi Trí, đọc vui..

Mấy ngày nắng bưa giờ dịu xuống. Mấy tháng rồi tâm hồn thể xác cảm xúc cảm giác như ngụp lặn ướt sũng cơn mưa, giờ có hơi hơi hanh hao tạnh khô. Chưa khô. Chờ lâu lắm mà không biết chừng nào mới khô. Buổi sáng đứng trong sân ngó ra con dốc trước nhà in như mặt đường có làn sương mỏng hèn chi không gian có dấu nặng bầu trời có nét buồn không khí có hơi mùa lạnh. Tự nhiên thấy trống vắng cô đơn. Cám ơn đời mổi sớm mơi thức dậy. Ta có thêm ngày nữa để...

Giờ này mọi người đã đến sở làm đã đến trường học. Công việc nơi sở làm thời giờ nơi trường học sẽ không còn thời gian chia xẻ riêng tư cứ coi như là một cách tạm quên, một viên thuốc an thần được-ngày-nào-hay-ngày-đó sau một biến cố thất thần đến độ không thể nào tin đó là sự thật. Mình giờ thì nghỉ hưu không đi làm nữa. Trí thì còn dài lâu lắm mới nghỉ hưu nhưng mới vừa rồi an nghỉ. Không hề chán đi làm nhưng không thể đi làm được nữa rồi. Chiếc xe vẫn cứ im lìm đậu trong sân...Trí giờ thì ngồi đó, đẹp trai với nụ(hơi)cười nhìn mình đi ra đi vô như con lật đật. Tưới nước cho xanh cây. Tỉa lá cây cho đẹp cảnh. Dọn dẹp quanh nhà cho gọn. Làm tiếp những gì Trí còn đang làm chưa xong. Nói chung là đi kiếm công ăn việc làm cho khuây cho quên cho qua một ngày. Mà có quên có khuây gì đâu bởi nơi chốn nào nơi đây cũng thấy Trí. Nhà của Trí mà. Hết loay hoay tất bật lại vào ngồi gỏ thơ văn câu chữ nhớ về một thành viên gia đình Trần vừa mới bỏ cuộc nửa-chừng-xuân không thèm tham dự vào những buổi đông vui thường lệ mổi cuối tuần cũng không theo gia đình giăng lều cắm trại mổi năm. Chuyến trại cuối còn có Trí là tháng Tư vừa rồi ở hồ Dixon, gần nhà Trí. Lần cuối cùng họp mặt chỉ có Ba Mẹ, không có cô Ba Quyên chú Tư Đào Cô Út Uyên, chỉ mới cách đây thôi, gần bốn tháng...

Mình nhờ có thơ văn can dự vô để chia xớt bớt nỗi buồn này nếu không thôi chắc suốt ngày chạy vô chạy ra như con lật đật tìm việc làm cho khuây e mệt xỉu. Khi buồn khi vui Trí cũng có làm Thơ mà. Mình có tìm ra và có đọc. Khi ta ở đất chỉ là đất ở. Khi ta đi đất lại hóa tâm hồn. Những bài thơ của Trí mình sẽ giữ mãi cũng như những kỷ niệm về Trí mình sẽ giữ hoài. Thơ thì ít nhưng kỷ niệm thì nhiều và dài tới bốn-mươi-hai năm. Như tình cờ sáng nay trời bỗng dưng lành lạnh có hơi sương lại nhớ về Đà lạt một thời nương náu. Lại thấy đám mây đen lớn chèn ngang ranh giới San Marcos-Escondido nghĩ là cơn mưa mây sẽ kéo tới trong ngày. Mưa. Lại nhớ những buổi-họp-mặt-đông-vui-bánh-xèo. Cậu Trí chuyên trị ngày mưa gió đông vui với món bánh Xèo danh-bất-hư-truyền. Có mợ Trí pha nước mắm ngọt mặn chua cay độc-cô-cầu-bại. Thấy cậu cầm chảo xoay xoay rồi hất lên hứng lại. Màn tung hứng nhanh gọn khiến cho lớp bánh dưới quay lên mặt bánh trên nhào xuống, áp chảo. Bánh trở giòn đều hai mặt. Cả nhà ăn bánh Xèo giòn cười giòn.

Giờ thì cười chi nổi nữa mà cười...

Kỷ niệm Trí để lại thiệt quá là nhiều kể chi cho ngạ bởi nhìn đâu cũng thấy. Ba Mẹ cất giữ đã nhiều, mấy em của Trí còn cất giữ nhiều hơn. Ước chi Trí còn ở lại để có thêm nhiều kỷ niệm cho lớp con lớp cháu. Chỉ mới lên chức Cậu, chưa lên chức Bác, vội bỏ đi rồi, sớm quá. Sư cô nói là đời vô thường ai cũng nói theo là đời vô thường ta chép miệng muốn lời rập khuôn lại nói trật ra là đời vô tưởng. Thiệt tình nói là vô tưởng không chỉ riêng mình mà ai thương Trí gần Trí quen Trí cũng thảy đều nghĩ vậy. Tưởng Trí còn có cả một đoạn đường dài rất dài đang đi còn đi cho trọn. Vậy mà...
Bên cạnh vô thường triết lý bao la về cuộc nhân sinh mình thiệt tình chưa đạt ngộ vẫn còn ôm vô tưởng về cảm tính dung tục hỉ nộ ái ố ai lạc dục rất đời thường. Tình cha con xa nhau cũng rất đời thường. Nỗi hụt hẫng mất nhau cũng rất đời thường. Khóc thương tiếc nuối cũng rất đời thường. Vô thường ở cao quá mình chưa định thần vói tới chỉ quanh quẩn thất thần vô tưởng. Tưởng còn lại mất. Tưởng mất lại còn. Vô tưởng. Nếu như nói đời-vô-tưởng chắc cũng không làm mích lòng ai.

Tưởng là mưa đám mây, không lớn vậy mà nặng hột quá chừng. Nhìn hướng Mira Mesa mờ mịt. Trí đang nằm nơi đó mưa cũng đang về nơi đó. Mùa Hè nắng nóng rồi sắp đi qua. Mùa Thu tới. Đồi xanh nơi Trí nằm sẽ là hiu quạnh lắm...Chỉ nghĩ chừng ngang đó thôi mà nhói lòng.  giờ con về chốn đây vui cùng cỏ cây . Nỗi buồn thầm lặng nỗi vui cũng thầm lặng ngôi nhà Trí cũng thầm lặng. Chỉ có mưa không thầm thì không lặng lẽ...

Buồn ướt sũng ngày mưa....

Escondido ngày mưa 16/09/2015











tháng 9 13, 2015

Nỗi Nhớ Quanh Nhà

bốn-mươi-chín ngày Trí thanh thản ra đi
ta vẫn lên nhà ngày đêm hương khói
sáng pha cà phê pha trà pha lời thầm nói
Trí đi xa ta thương tiếc vô cùng

bốn-mươi-hai năm chỉ mới lưng chừng
con dốc đời người chưa ngang tầm một nửa
nồi cơm chớm sôi vội vàng chi bớt lửa
đang buổi đông vui sao thè thẹ bỏ đi

hơi ấm Trần gia giờ không còn có Trí
buồn cách gì đâu buồn quá Trí ơi
tưởng có bên nhau đầm ấm một đời
ai có ngờ đâu sinh ly tử biệt

hương khói quyện vòng nỗi đau khôn xiết
ta mổi ngày mổi nhớ thắt ruột gan
thương tiếc thằng con cứ hoài lận đận
nay thảnh thơi rồi lại bỏ cuộc đi xa

dẫu đã đi xa nỗi nhớ cứ quanh nhà
sân trước sân sau ngó đâu cũng thấy
lần cuối gặp nhau cũng ở nơi đây
lần cuối xa nhau cũng ở nơi này

tách trà xanh ly cà phê đầu ngày
hai cha con mình chia nhau mổi nửa
chỉ ngồi nhìn nhau có nhau đâu nữa
nhang khói bay buồn quá cảnh biệt ly....

Escondido,11/09/2015


Đường Con Đi...













lát nữa con xa đời
vội viết vài dòng không thôi không kịp
hành trang con đem đi
có buồn đau chan nước mắt nghẹn ngào 

lần cuối con xa nhà
không hẹn về đâu đừng đợi đừng mong
Ba xé đau dằn lòng
viết mới nửa câu nhòe thêm câu chữ

nỗi buồn này Ba giữ 
tay viết run tay mắt nhìn cay mắt
lát nữa con đi thật
đường trần gian giờ lạ hướng bạt ngàn  

chỉ quá giang trầm nhang
hương quyện dẫn đường con về với  đất
nơi muôn đời có thật
sinh-ký-tử-hồi tử-biệt-sinh-ly

thôi thì tiễn con đi
văn vẻ chi cho nghẹn đường ly biệt
cứ thiệt lòng nói thiệt
con đi rồi thương tiếc quá !. Trí ơi !….

Mira Mesa 12/09/2015