tháng 8 17, 2015

Viết Về Cuộc Sinh Ly


















gởi người bạn nhỏ

Mình có thằng con, ngộ lắm. Hắn hiếu kính mình như người Cha lại thân thiết gần gụi mình như người bạn. Nói nghe mà tức cười như là nói chuyện giỡn chơi!.
Cha là Cha. Con là con.
Làm gì có kiểu nói hòa đồng hòa giải hòa hợp hòa vốn để chọc tức chọc giận chọc buồn ngài Khổng Tử muôn niên trường cửu giáo điều quân-sư-phụ.
Làm sao có chuyện lạ đời lạ nhân lạ nghĩa nửa nạc nửa mỡ làm buồn lòng mấy bậc hiền nhân quân chủ lập hiến muôn niên trường trị thống trị cho bằng được trên dưới thứ bậc phân miên.

Xin thưa thiệt là trong hoàn cảnh này cha con mình khó lòng bày giải nguồn cơn thấu đáo trước lề thói xưa không có bày có vẽ như vậy mà nay cứ thày lay làm chuyện trật đường ray !.
Nói tới nói lui nói qua nói lại cũng đâu có chi bằng nói  thằng-con-thằng-bạn là có thiệt trong cõi đời này.
( là mình nói hoàn cảnh tình cảnh của riêng mình. Đâu có dám nói chung cư chung chạ tâm trạng tình cảnh của sự đời trước cảnh sinh ly tử biệt. Cho nên mình không thấy ngại ngùng khi bày tỏ nỗi niềm đau thằng-con-thằng-bạn vừa mới ra đi không còn có đường về lại cõi trần gian)

Mình khóc tớt khóc tưởi rồi rã rượi tới khóc thầm như hồi nảo hồi nào Du Bá Nha khóc biệt Chung Tử Kỳ. Tình bạn.
Mình khóc đè khóc nén nỗi đau cùng tận đứa con rứt ruột đành đoạn ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ. Tình cha con.
Hai tiếng khóc cùng giành giật ré lên rồi đè nén xuống trầm lặng xuống. Buồn…Đau...

Nỗi buồn lâu quá hóa chai. Nỗi đau lâu quá hóa giải.
Câu nói này chắc là người cuộc, nói. Vô cuộc rồi mới thấy không phải vậy là không phải vậy. Còn tệ hơn vậy nữa !. Phải nói lại : “ Nỗi buồn này còn lâu mới chai. Nỗi đau này còn khuya mới giải ”.
Cha mất con thì buồn đau. Bạn mất bạn cũng buồn đau. Huống chi mình mất vừa thằng-con-thằng-bạn. Nỗi buồn đau nhân đôi. Nói cách chi cho ngạ nỗi buồn đau cùng tận như vầy.

Xưa nay vừa con lại là vừa bạn là khó tin, khó kiếm, rất hiếm. Vậy mà mình tìm được, có được từ những tháng năm trường trải qua cuộc sống khởi từ nghèo đói tới lúc không còn nghèo không còn đói.
Chặng đường từng đã cùng nhau chia sớt đói cơm lạt muối buổi đổi đời tới lúc cùng nhau khăn gói gió đưa hoa trôi bèo giạt ngụp lặn thăng trầm qua vùng đất mới. Không còn nghèo như ngày nào. Không còn đói như ngày nào. 
Thủy chung từ bao nhiêu năm, vẫn mãi níu nhau bên nhau, vẫn cùng cảm nhận, chia xẻ, bù đắp, an ủi để rồi, vô hình trung, nẩy sinh tình bằng hữu chen lấn vô tình phụ tử.
Trước và sau, mình vẫn coi Trí như người bạn nhỏ. Thằng-con-thằng-bạn của mình.

Nay người-bạn-nhỏ của mình đi xa khi tuổi đời còn quá trẻ.
Mình buồn với đau khi mất một người con hiếu thảo ngang tầm đau với buồn khi mất một người bạn chân tình.
Nỗi đau níu nỗi buồn này, lớn quá !. Quá lớn rồi thằng-con-thằng-bạn của mình.

Mổi chiều mình vẫn lên đồi xanh nơi người-bạn-nhỏ cư ngụ. Thắp nén nhang khói lựng mười phương mà xin riêng một góc lặng lẽ phương này, thầm nói riêng với người bạn nhỏ, chia với mình nỗi buồn như đói no sướng khổ cay đắng ngọt bùi đã từng chia.

Từ nay mình chỉ còn gặp nhau đây, thầm lặng buồn thầm lặng nhớ hòa với cỏ cây mây trời mưa nắng và tháng năm lần lựa trôi đi vô tình trong cõi vô thường...
Đêm nay, nhớ thương người bạn nhỏ viết nghẹn mấy dòng cho vơi.
Thấm thoát mà đã rồi, qua, một tháng...

Hiên sau nhà Trí, 16/08/2015





2 nhận xét:

Nặc danh nói...

Lòng của người cha người mẹ biết nói mấy cho vừa! Tình cha cao tợ Thái Sơn, tình mẹ như nước đại dương Thái Bình. Những con chữ dù tả núi cao hay biển rộng cũng không đủ và chính xác khi họ mang nỗi đau quặn thắt cả lòng trước cảnh lá xanh rụng xuống lá vàng còn trên cây. Phương chi chiếc lá xanh mơn mởn đó lại đã cùng chiếc lá vàng đồng hành qua bao cuộc bể dâu khốn khó!
Là một người làm mẹ, tôi rất thông cảm với nỗi đau quá lớn của phu phụ nhà thơ Trần Huy Sao và tang quyến. Xin được chia xẻ nỗi buồn đó, và nguyện cầu cho linh hồn người con người bạn không may của quý vị sớm về cõi an lạc đời đời.
Thân quý,
Ái Hoa

Trần Huy Sao nói...

Thay mặt gia đình, chân thành cám tạ chị đã chia xẻ nỗi buồn đau vô hạn.