“ Con người sinh
ra không phải để tan biến như một hạt cát vô danh. Họ sinh ra để in dấu trên mặt
đất, in dấu lại trong tim người khác.”
Xukhomlinski
Sao lạ vậy, lá xanh rụng trước lá vàng.
Sao có thể, thế gian này có những dòng trôi ly biệt tới nổi không tin là sự thật
!.
Chiều nay, ngồi với con trên đồi xanh im
lặng đất trời im ắng cỏ cây im lìm, cõi lòng tĩnh lặng. Tiếng kinh cầu siêu
thoát và khói hương bay thoảng giạt về đâu. Về cõi bình yên thanh thản ra đi đó,
con trai.
Mẹ với em con, vợ con, đang thành khẩn cầu
kinh cho đường con đi siêu thoát nhẹ nhàng.
Ba đi tới đi lui ngoái nhìn hình con mà
không tin là sự thật. Một tháng qua rồi !. Những phép màu hồi sinh đã chôn vùi
lòng đất. Con đã thật sự ra đi mà sao Ba cứ hoài huyễn hoặc mơ chuyện chiêm
bao.
Cõi trần gian này, đã từng, vẫn còn có nhiều phép lạ !...Phép lạ không thấy
về !.
Đời sống hồi sinh. Vạn vật hồi sinh. Con
không hồi sinh, chỉ thầm lặng nói lời sinh ly tử biệt !.
Vậy là cõi ngoài-trần-gian chỉ có một
con đường : hủy diệt.
Nay con nằm yên ngủ nơi này, mãi mãi nơi
này, cùng tháng ngày vô tình trôi qua...
Sinh, tử là qui luật. Khi tham gia vào
cuộc thế gian này ai cũng biết trước sớm muộn gì rồi cũng sẽ có một lần bỏ cuộc.
Con bỏ cuộc đời này ra đi sớm quá rồi,
con trai !.
Tóc con vẫn còn xanh mà !. Sức sống đang
thời sung mãn !.
Nếu quan niệm về sự thành đạt của một di
dân qua nương nhờ Vùng Đất Mới thì con đáng để cho Ba hài lòng và, vô cùng (thầm)
ngưỡng mộ.
Nếu nói về phong cách sống con vẫn còn
nguyên nếp gia huy.
Là người con có hiếu với Cha Mẹ.
Là người anh hết lòng chăm lo, nâng đỡ
các em.
Là người chồng, người cha mẫu mực.
Là người luôn đem đến cho mọi người niềm
tin yêu.
Đó là những điều, có thật con đã có làm,
khi con còn sống.
Nay con mất rồi Ba không vì thương nhớ
mà nói tốt thêm. Có ích gì đâu khi thêm màu mè khoe mẻ cho con phải ngượng mà
Ba thì cũng không ưng. Mình có sao thì nói vậy, phải không con.
Có điều, Ba cũng nói thêm, là bên cạnh
niềm thương nỗi nhớ Ba còn có dành cho con niềm thương tiếc vô ngần. Tiếc quá
chừng !. Sao con không ở lại mà hưởng cho trọn những gì con đã gầy dựng nên. Từ
mái ấm gia đình, từ cơ ngơi sự nghiệp vững vàng, từ công ăn việc làm lương cao
bổng hậu, từ niềm thương mến tin yêu của đồng hương đồng nghiệp, từ lòng kính
yêu của các em các cháu, từ lòng thương yêu Ba Mẹ dành cho con.
Những “từ” cần có đó là của con, cho
con.
Vậy mà sao , bất ngờ quá sững sờ quá con
ơi, lại nói lời... từ ...biệt !....
Ba Mẹ, các em, các cháu còn giữ hoài
hình ảnh của con.
Mổi cuối tuần cậu Hai dẫn bầu đoàn thê tử
về nhà Ba Mẹ. Trước là quây quần gặp nhau như lệ thường mấy mươi năm qua Vùng Đất
Mới, sau là nấu món ngon cho cả đại gia đình cùng hưởng.
Ba thiệt cám cảnh tình con quá chừng.
Từ thuở bơ vơ qua vùng đất lạ tới hồi
nay đời sống đã sang trang. Các em con đã thành đạt. Ba Mẹ xoa tay ngồi hưởng.
Mọi việc Trần gia trước sau một mình con
lo. Thiệt là một thằng con giỏi quá, quá giỏi, Ba ngưỡng mộ vô cùng.
Tới đây, Ba thiệt tràn lan nước mắt, gọi
điện cho Mẹ, gọi điện cho cô Ba Quyên chia dòng nước mắt này chan nỗi đau này
cho nhẹ...
Thắp nén nhang. Gắp thức ăn.
Mổi ngày cúng cơm, Ba nói thiệt lòng là
không ngăn nổi nhớ thương(tiếc).
TB. Nhiều câu
chuyện viết về con. Chờ Ba lau nước mắt rồi viết ngắn viết dài...
Escondido, 18/08/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét