tháng 2 06, 2015

GẶM NHẮM NGÀY XUÂN














Tự thân ta
Trâu cày quá đát, nay về hưu hưởng thú điền viên
Sáng ly cà phê ngồi ngó miết mây bay
Thấy con chim chuyền cành, con sóc nâu chạy nhảy
Bầy cá trong hồ rượt đuổi nhau ngộ quá
Ai dè ta, ngồi se râu ngó nắng ướm trời làm vậy
Thuở giang hồ đó đây giờ thì đây một xó
Ngồi với thời gian tràng giang đại hải chuyện đời

Có điều
Đã điếu tự do, đói ăn, khát uống, muốn làm
Ngày ba bữa không lo đói tới hồi không thấy đói
Quần áo tứ thời theo đuổi
Nắng thì cụt, lạnh thì dài, lài rài thì liệu chừng đắp đổi
Nói chung là không đến nổi trần thân
Sức khỏe, còn sung, quăng vô đâu cũng được
Thoát hiểm mưu sinh học mót thời đi lính
Chưa, không hề hứa là chờ, cao máu tiểu đường sơ gan sạn thận…
Mủi còn hít được hơi tiền đồng tiền giấy
Tai còn nghe xấu tốt chuyện thế gian
Mắt có hơi kèm nhèm, chưa mù, vẫn thấy
Nếu không thấy, không nghe, không ngửi được mùi đời
Thì sống dai chi cho thêm chật

Bởi cho nên
Buổi sáng cà phê sữa, thêm đường, cũng được
Buổi ngày trà pha đậm, nhạt cũng xong
Buổi chiều ly rượu đỏ-trắng-vàng-đen cũng đặng
Buổi tối thì ưng, riêng, góc đời tĩnh lặng
Vắt óc tới nhói tim, mắt lờ đờ như buồn ngủ
Nào có ngủ chi, mà, đang tính câu lựa chữ
Nào có nhói tim chi, mà, đang lóc cóc bài Thơ
Tại hồi chưa biết yêu ai ta đã yêu vần điệu
Hai chữ thủy chung thuở giờ ta đâu dám giả lơ
Ai trách chi, hè, ta cũng chịu đấm ăn xôi
Ai chê bai chi, hề, ta cũng một đời không bỏ
E là nghiệp chướng đó
E là nghiệp duyên chăng
Ta nào có biết đâu, chỉ biết làm Thơ cho tới hồi...
Thời gian rồi sẽ đi qua
Đời người rồi cũng đi xa
Chỉ còn Thơ ở lại….

Mới nỗi
Ngày ông Hạ Tri Chương về quê vui buồn dâu bể
Ông cười mím chi lủ trẻ lạ buổi người về
Ở quê đâu nay ông về quê đó
Nào có như ta giằn dỗi một quê nhà !
Nhớ buổi xa quê, ta, má tóp da nhăn già khú đế
Thê tử đèo bồng, theo, năm mạng níu đời nhau
Túi hành trang mấy bộ áo quần mua sắm chợ trời
Lơ láo quần thần chằm chằm ngó quanh nơi lạ đất
Thương hải tang điền đất lành chim đậu
Hai-mươi-năm cứ giú để dành
Bây giờ giành nhau nói trót
Ta da nhăn khú đế, xưa, giờ da dẻ hồng hào
Năm mạng ăn theo, cũ, giờ đã mới cảnh đời
Đất có lành chim mới đậu
Tre có tàn măng mới mọc
Giờ ngồi đây mượn Thơ đời mình trăm nỗi
Một nỗi nào cũng….

...dòng đời chảy xuôi theo dòng Cam Ly hạ
con suối một thời  ta uống nước nhớ nguồn.......

Hiên Trăng, khuya 05/02/2015

 

 

 

 

Không có nhận xét nào: